Lôi Đỉnh Tiêu thê lương hô lên một tiếng, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, dùng tay phải ném lên trời cao.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, tia sáng màu máu này xuyên thấu qua màn đêm sâu thẳm, đến độ cao ngàn dặm trên trời cao thì biến thành một vầng mặt trời màu máu.
"Tín hiệu cầu cứu?"
Tống Hàn hơi nhíu mày.
Tuy rằng hắn không biết vầng mặt trời máu này rốt cuộc là cái gì, nhưng bằng cảm giác, hắn đoán đây là tín hiệu cầu cứu do Lôi Đỉnh Tiêu phát ra.
Lôi Đỉnh Tiêu cả giận nói: "Vầng mặt trời máu này chính là huyền kĩ cầu cứu của tông môn ta!"
"Ánh sáng của vầng mặt trời máu này có thể chiếu xa mười triệu dặm, không chỉ các đệ tử môn đồ của Cửu Dương Tông ta, mà ngay cả những tông môn chính đạo nhận ra dấu hiệu này đều sẽ chạy đến đây ứng cứu!"
Để cứu mạng, giờ khắc này Lôi Đỉnh Tiêu cũng bất chấp thể diện, sử dụng cái huyền kĩ này.
Mà hắn còn có một mục đích khác, chính là lợi dụng huyền kĩ này để làm Tống Hàn cảm thấy sợ hãi.
Nếu Tống Hàn kiêng kị rất nhiều cao thủ của tông môn chính đạo sắp xuất hiện, chưa biết chừng hắn sẽ thu tay lại rồi rời đi.
"Ha ha ha, thật buồn cười!" Tống Hàn cũng lộ vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
"Cho dù ngươi có triệu tập nhiều người hơn thì thế nào?"
"Bản trưởng lão có thể lập tức biến toàn bộ các ngươi thành tro bụi, căn bản sẽ không có ai kịp thời tới đây để cứu các ngươi!"
Ngay khi hắn vừa nói xong những lời này, một giọng nói tràn ngập từ tính của một nam tử trẻ tuổi vang lên:
"Vậy cũng không nhất định!"
Ừm?
Mọi người vội nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chỉ thấy một luồng sáng màu trắng cắt ngang màn đêm, hóa thành một mỹ công tử mặc y phục màu trắng đứng lơ lửng trong hư không.
Hắn giống như một vị thần minh, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến cho mọi người có cảm giác rằng hắn không phải người trên thế gian này.
Về phần bốn tiểu bảo bối trong lòng hắn lại đáng yêu như những con búp bê, khiến cho người ta một mực khó quên.
"Hắn là..."
Ánh mắt của Lôi Đỉnh Tiêu, Nhạc Tại Điền và hơn trăm vị Tông chủ đều run rẩy, có cảm giác kích động đến mức không thể hô hấp.
Bọn họ đã đại khái đoán được thân phận Lâm Hiên, chỉ là trong chốc lát không thể tin được, lúc này bọn họ lại gặp được một nhân vật như vậy.
Nhưng Hàn Hoằng Chính lại không nhịn được hô to một tiếng: "Đế phu!"
Trong lòng hắn đang mừng như điên, hắn vốn tưởng rằng đêm nay mình nhất định sẽ bị Huyết Tinh Thi Trùng thôn phệ.
Không ngờ rằng vào lúc mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, Lâm Hiên lại giá lâm!
Mà Tống Hàn vẫn luôn lộ vẻ mặt kiêu ngạo, sau khi nghe thấy hai chữ "Đế phu", sắc mặt không khỏi thay đổi, trở nên đặc biệt nghiêm túc.
Hắn nhìn về phía Lâm Hiên: "Đế phu của Bắc Huyền Thiên!"
Ánh mắt của Lâm Hiên thản nhiên dừng lại trên người hắn, bàn tay phải trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vung lên một cái.
Ầm!
Tống Hàn chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị mười vạn ngọn núi lớn đè xuống, trong đầu vang lên một tiếng nổ vang, trước mắt tối sầm lại rồi ngã xuống mặt đất.
Sau khi Tống Hàn ngã xuống đất, Huyết Tinh Thi Trùng trong tay hắn bị dọa sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngay khi nó muốn chạy trốn, Lâm Hiên tiện tay chỉ một cái, một đạo lôi hoả huyền diệu mạnh mẽ giáng xuống, lập tức thiêu nó thành tro bụi.
Tê ~
Cảnh tượng này làm cho những vị Tông chủ ở đây như Lôi Đỉnh Tiêu, Nhạc Tại Điền, và cả đám người Hàn Hoằng Chính cảm thấy vô cùng chấn động.
Từ lúc Lâm Hiên xuất hiện cho đến bây giờ, hắn chỉ cử động tổng cộng hai lần.
Đầu tiên là khẽ vung bàn tay, sau đó là một cái chỉ tay, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng thực tế lại vô cùng uy lực.
Hắn xoay chuyển thế cục một cách dễ dàng.
Đám Tông chủ Lôi Đỉnh Tiêu và Nhạc Tại Điền vội cúi người hành lễ:
"Đế phu uy vũ!"
"Nếu không có đế phu ra tay, chúng ta chắc chắn đã bị quỷ tu tàn sát, ân này nhất định khắc trong tâm khảm, vĩnh viễn không quên!"
Đám người Hàn Hoằng Chính cũng lộ vẻ mặt biết ơn, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu nói lời cảm tạ.
Lâm Hiên thản nhiên liếc nhìn bọn họ: "Chỉ một cái nhấc tay mà thôi, không cần phải không ngừng cảm tạ như thế."
"Vâng!"
Đám người Lôi Đỉnh Tiêu vội vàng đứng dậy, nhìn lên bóng dáng áo trắng của Lâm Hiên kia.
Bọn họ chỉ cảm thấy nó giống như một dải ngân hà vắt ngang thiên địa, vừa tiêu sái mà lại trang nghiêm.
Lúc này trong đại viện của Vương phủ, người kinh hãi nhất lại cảm thấy rất khó hiểu chính là Tống Hàn.
Hắn căn bản không ngờ rằng, sau khi Lôi Đỉnh Tiêu phát ra tín hiệu cầu cứu lại bị siêu cấp yêu nghiệt Lâm Hiên này nhìn thấy được.
Giờ phút này hắn bị Lâm Hiên tát một cái ngã xuống đất, trên người giống như có trăm ngàn ngọn núi đè lên người hắn, căn bản không thể động đậy.
Hắn suy đoán, nhân vật có cấp bậc giống như Lâm Hiên không tát một cái tát chết mình, nhất định bản thân mình vẫn còn có ít tác dụng nào đó.
Lâm Hiên thản nhiên nhìn xuống Tống Hàn: "Huyết Hồn Tông các ngươi tổng cộng thả bao nhiều Huyết Tinh Thi Trùng ra bên ngoài?"
Có Cực Đạo Thánh Thư, hắn có thể dễ dàng biết được mục đích của Huyết Hồn Tông khi thả ra Huyết Tinh Thi Trùng.
Nói ngắn gọn, bọn họ thông qua phương thức dưỡng cổ để bồi dưỡng Huyết Tinh Thi Trùng.
Một khi Huyết Tinh Thi Trùng trưởng thành, bọn họ sẽ thu hồi chúng nó, dùng để luyện khí hoặc là thôn phệ để gia tăng tu vi.
Lâm Hiên cảm thấy, nếu hắn đã gặp việc này thì phải giải quyết đến cùng, tránh để những Huyết Tinh Thi Trùng đó thoát ra bên ngoài, sát hại những sinh mệnh vô tội.
Tống Hàn run rẩy nói: "Hồi bẩm đế phu, trước mắt tổng cộng thả ra bốn con, đều ở Huyền Châu."
"Một con do tại hạ khống chế đã bị đế phu tiêu diệt, ba con còn lại thì do các trưởng lão khác khống chế."
"Ừm." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Hắn đoán Huyết Hồn Tông đang ẩn nấp ở phụ cận Huyền Châu cho nên bọn họ xuống tay với nơi này trước.
Tiếp theo thần niệm của hắn chuyển động.
Hô!
Đám người Tống Hàn, Lôi Đỉnh Tiêu chỉ cảm thấy da đầu hơi tê dại.