Bọn họ tự nhủ với mình, mặc dù chỉ nghe được vài ba câu của Lâm Hiên, cũng tuyệt đối có thể làm cho bọn họ trên con đường văn đạo lấy được tiến bộ nhảy vọt.
Cứ như vậy, Lâm Hiên đợi ở Thiên Thư Các ước chừng ba canh giờ, toàn bộ hành trình chỉ điểm Đỗ Húc Quang cùng Tề Vân Hạc biên soạn từ điển.
Chờ đến biên soạn công tác hoàn thành, đã là thời gian gần giữa trưa.
Đỗ Húc Quang vừa định sai người chuẩn bị phong phú cơm trưa tiếp đãi Lâm Hiên thì nhìn đến một con Phong Huyễn Điểu từ không trung rơi xuống.
Một lão giả áo đen từ trên huyễn điểu nhảy xuống, vội vàng nói với Đỗ Húc Quang:
“Lão gia, phu nhân sắp sinh rồi!”
“Nhanh như vậy!” Đỗ Húc Quang lộ ra thần sắc kích động.
Hắn hiện giờ 4600 tuổi, kết hôn đã ba ngàn năm, vẫn luôn không có một đứa con nối dõi.
Liền ở tám tháng trước, hắn phu nhân mới có mang, quả thực làm hắn vui đến nở hoa.
Kế tiếp hắn liền mệnh cho người trong phủ hầu hạ phu nhân chu đáo nhất, thầm nghĩ chờ đến sau khi mang thai mười tháng, phu nhân sẽ thuận lợi sinh ra em bé.
Nào biết hiện tại mới hơn tám tháng một chút, phu nhân lại chuẩn bị sinh em bé.
Bất quá, xét thấy trong phủ điều kiện, còn có phu nhân Thần Phách cảnh tu vi, Đỗ Húc Quang hoàn toàn không lo lắng sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
Rốt cuộc thân là tu sĩ, thân thể vốn là khác với người thường, chưa chắc cần phải mang thai mười tháng mới có thể sinh em bé.
Hoặc sớm hoặc muộn, đều là sự việc rất bình thường.
Đỗ Húc Quang vội xoay người hành lễ với Lâm Hiên:
“Đế phu tại thượng, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt tại hạ có được một đứa con, trước mắt sắp đến buổi trưa, thỉnh Đế phu di tôn giá đến tệ xá, làm tại hạ được chuẩn bị rượu nhạt khoản đãi.”
“Nếu là đứa bé sinh ra có thể được đến Đế phu chứng kiến, tuyệt đối là phúc khí cả đời hắn!”
Lâm Hiên đạm nhiên cười: “Có thể.”
Đỗ Húc Quang sống đến hơn 4000 tuổi mới sinh một đứa con trai, cũng coi như là già mới có con.
Nếu hắn thịnh tình mời, Lâm Hiên cảm thấy không ngại đi theo đi một chuyến cho hắn thêm thêm không khí vui mừng.
Huyền Châu cùng mấy đứa bé vẻ mặt chờ mong hỏi Đỗ Húc Quang:
“Lão gia gia, chúng ta có thể đến nhà ngươi nhìn tiểu bảo bảo hay không?”
Đỗ Húc Quang ha ha cười nói: “Đó là đương nhiên! Chờ đến đứa bé sinh ra, tại hạ nhất định trước tiên đem hắn ôm ra tới cho các ngươi nhìn xem!”
“Thật tốt quá! Vậy chúng ta đi nhanh đi!”
Mấy cái tiểu nha đầu vừa nghe liền hưng phấn lên, vội lôi kéo Lâm Hiên xuất phát.
Sau đó Đỗ Húc Quang lại mời Mộ Hữu Thanh cùng Tề Vân Hạc, còn có đám thanh niên tài tuấn Thượng Quan Kiệt cùng đi, cuối cùng vẻ mặt hưng phấn mà bước lên Phong Huyễn Điểu dẫn đường.
……
Đỗ phủ.
Đỗ Húc Quang đưa đám người Lâm Hiên cùng Mộ Hữu Thanh tiến vào phòng khách ở tiền viện.
“Đế phu, công chúa, thỉnh các ngươi tại đây nghỉ ngơi, bây giờ tại hạ sẽ đi gặp phu nhân của ta, cùng với an bài những chuyện khác!”
Mệnh lệnh người hầu bưng lên một ít nước trà sau, Đỗ Húc Quang liền vội vàng chạy tới phòng ngủ hậu viện.
Còn chưa vào cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu thống khổ khàn khàn của phu nhân Từ Nhã Dung.
Đỗ Húc Quang không khỏi nhăn mày lại, chẳng lẽ phu nhân hắn khó sinh?
Mới vừa bước vào cửa, một bóng người liền hung hăng va vào ngực Đỗ Húc Quang.
“Ai da! Hóa ra là lão gia!” Đỗ phủ chuyên môn phụ trách chiếu cố Từ Nhã Dung Vương mụ, xoa xoa trán bị đâm đau.
Đỗ Húc Quang nhíu mày nói: “Vương mụ, ngươi vội vàng như thế để làm gì?”
Vương mụ vẻ mặt sợ hãi nói: “Lão gia, không tốt rồi! Phu nhân khó sinh!”
"Khó sinh? Làm sao lại là khó sinh?"
Đỗ Húc Quang nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, vội vàng chạy vào trong phòng ngủ.
Hắn nhìn thấy Từ Nhã Dung lúc này đang nằm trên giường, đắp chăn bông, hai chân giơ cao, khoe cái bụng nhô cao tròn xoe hướng về phía trước.
Hai người hầu bưng chậu nước đang đứng ở cuối giường, vẻ mặt lo lắng lại bất lực nhìn Từ Nhã Dung đang rên rỉ vì đau đớn ở trên giường.
"Phu nhân!"
Đỗ Húc Quang đi đến trước giường, nhìn thấy mặt Từ Nhã Dung đã ướt đẫm mồ hôi, gân xanh trên cổ nổi lên, giống như đang giãy giụa vô cùng vất vả.
Từ Nhã Dung đau đớn nói: "Lão... Gia... Ta... Không thể... Sinh được!"
"Phu nhân đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp!" Đỗ Húc Quang lộ vẻ mặt đau lòng, vội xoay người hỏi Vương bà: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Vương bà không chỉ là người hầu bên người Từ Nhã Dung, mà còn là bà mụ nổi tiếng ở Bắc Huyền Thiên, có y thuật rất uyên thâm.
Lúc trước Đỗ Húc Quang mời nàng đến chăm sóc riêng cho Từ Nhã Dung, cũng là vì coi trọng y thuật vô cùng lợi hại của nàng.
Không chỉ có thể chăm sóc Từ Nhã Dung chu đáo mà còn có thể đỡ đẻ cho Từ Nhã Dung khi nàng chuyển dạ.
Không ngờ hiện giờ phu nhân của hắn lại đau đớn không chịu nổi, Vương bà hoàn toàn bất lực, bó tay không có biện pháp nào cả.
Vương bà xoa xoa tay nói: "Lão gia, tình huống hiện giờ của phu nhân, lão thân cả đời chưa gặp bao giờ..."
"Được rồi!" Đỗ Húc Quang lập tức ngắt lời Vương bà.
Hắn biết với năng lực của Vương bà, nếu nàng đã nói ra lời này thì cũng không cần thiết phải nghe những lời phía sau nữa.
Hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ, ra lệnh cho quản gia của Đỗ phủ mau chóng chạy đến Đại Hưng Quốc của Bắc Huyền Thiên, mời Y Thánh Vương Văn Đà đến đây giúp đỡ.
Trở lại phòng ngủ, Đỗ Húc Quang đau lòng cầm tay Từ Nhã Dung:
"Phu nhân hãy an tâm, đừng lo lắng, ta đã phái quản gia đến Đại Hưng Quốc mời Nam Y Thánh đến đây."
"Có hắn trợ giúp, phu nhân nhất định sẽ thuận lợi sinh nở!"
Từ Nhã Dung cắn răng gật gật đầu: "Tất cả đều do lão gia làm chủ!"
Nàng biết Đỗ Húc Quang thân là chưởng viện của thư viện Văn Kiệt, có rất nhiều bằng hữu ở Bắc Huyền Thiên, có giao tình sâu sắc với Nam Y Thánh Vương Văn Đà.
Nếu hắn đích thân mời, Vương Văn Đà nhất định sẽ đến trợ giúp.