Trên bồ đoàn trong Quan Tâm Các, có một lão hòa thượng tai to mặt lớn, râu bạc trắng trông rất phúc hậu đang ngồi xếp bằng.
Ông ta chính là phó trụ trì của Pháp Vân Tự, Đạo Hoài Cao Tăng.
Nghe thấy tin tức của chủ trì sư huynh Đạo Chân viên tịch, Đạo Hoài quát lớn:
“Tuệ Minh, chớ có nói bậy!”
“Trụ trì sư huynh đang tu luyện “Đại Vô Niết Bàn Kinh”, đã sắp viên mãn công pháp rồi, sau khi thành công có thể tăng thêm một trăm nghìn tuổi thọ, sao lại chết được chứ?”
Tuệ Minh vội nói: “Phó trụ trì, đệ tử vừa mới quét dọn bên ngoài cửa điện Thiên Tịnh, vô tình nghe thấy bên trong điện truyền đến tiếng kêu la đau đớn.”
“Đệ tử vội vàng vào cửa xem thì thấy trụ trì khắp người có luồng sáng vàng, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó, không kịp đợi đệ tử lên tiếng hỏi thì trụ trì bỗng nhiên đã nằm cứng ngắc ở đó, hoàn toàn không còn hơi thở!”
“Khắp người có ánh sáng vàng?” Đạo Hoài suy nghĩ cẩn thận, lập tức giật mình, vội vàng đứng dậy nói: “Không tốt rồi, e rằng sư huynh thực sự gặp nạn rồi!”
Đại Vô Niết Bàn Kinh chính là tuyệt học cấm kỵ chí cao của Pháp Vân Tự.
Nếu muốn tu hành tuyệt học này, phải bắt buộc kiềm chế máu huyết vận chuyển trong cơ thể, tạo ra hiện tượng chết giả.
Đợi đến khi máu huyết hoàn toàn ngừng vận chuyển nửa canh giờ sau, thì lại cố gắng vận dụng máu huyết, thoát ra khỏi tình cảnh giả chết.
Mà lúc này, quanh cơ thể sẽ xuất hiện ánh sán vàng rực rỡ.
Giống như phượng hoàng vàng niết bàn, chết rồi sống lại, công lực tăng mạnh.
Vòng đi vòng lại, trải qua chín chín tám mốt lầ niết bàn.
Thì có thể có được Phật Đà Niết Bàn Thể, cùng với tuổi thọ ít nhất cũng một trăm nghìn năm.
Nếu trong quá trình này xảy ra chuyện bất ngờ, không thể thoát khri tìn cảnh giả chết, biến thành chết chật, thì ánh sáng vàng ngoài thân thể sẽ chảy ngược mãi cho đến khi biến mất.
Kết hợp với lời của Tuệ Minh, Đạo Hoài đột nhiên có dự cảm không lành.
Ông ta dẫn theo Tuệ Minh vội vàng chạy đến điện Thiên Tịnh, sau khi tiến vào thì thấy Đạo Chân quả nhiên đang nằm đó cứng đờ.
Đạo Chân một tay đặt trước ngực, như muốn chắp hai tay thành chữ thập.
Nhưng tay còn lại chỉ nâng lên cao, chỉ về phìa trước.
Tư thế này vô cùng kỳ lạ, Đạo Hoài nhìn thấy mà cũng mờ mịt.
Đạo Hoài vội tiến lên kiểm tra, phát hiện Đạo Chân hoàn toàn không còn hơi thở, nhịp mạch dừng lại, quả thực đã chết rồi.
“Sư huynh!”
Vẻ mặt Đạo Hoài lập tức hóa bi thương: “Đại Vô Niết Bạn Kinh của huynh trước giờ tu luyện vẫn ổn thỏa, sao đột nhiên lại thất thủ mất mạng như vậy?”
Tuệ Minh nhíu mày nói: “Phó trụ trị, tay phải trụ trì tại sao lại chỉ về phía trước?”
Đạo Hoài bỗng giật mình, vừa nãy ông ta đã cảm thấy tư thế này của Đạo Chân rất kỳ lạ rồi.
Bây giờ Tuệ Minh nói như vậy, ông ta vội vàng nhìn theo hướng chỉ tay của Đạo Minh.
Chỉ thấy trên hướng mà tay Đạo Chân chỉ, có một câu đối treo trên tường.
Trăng treo núi vắng soi đường thiền.
Chim đêm nghe kinh mến Pháp Môn.
Tuệ Minh vội hỏi: “Phó trụ trù, trụ trì chỉ vào câu đối này, rốt cuộc là có ý gì?”
Đạo Hoài ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Đây chỉ là một câu đối Phật Pháp rất bình thường, ta nào biết được dụng ý của sư huynh?”
Tuệ Minh nghe vậy thì im lặng.
Hắn ta nhớ rõ các sư huynh trong tự từng nói, trụ trì Đạo Chân Cao Tăng không chỉ tu vi thâm sâu, mà Phật Pháp cũng uyên bác, trình độ thâm hậu.
Mà Phật Pháp của Đạo Hoài so ra thì yếu hơn, không thể bằng một phần ba Đạo Chân.
Vì vậy, ông ấy không hiểu được ý của Đạo Chân cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ là…
“Trụ trì trước lúc lâm chung chỉ vào câu đối này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, nói không chừng có liên quan đến cái chết của ông ấy!” Tuệ Minh nói.
Đạo Hoài nặng nề thở dài: “Đạo lý này ta cũng hiểu, chỉ là trong Pháp vân Tự chúng ta thì sư huynh có Phật Pháp thâm sâu nhất, sợ rằng không ai có thể lĩnh hội đực ý của huynh ấy!”
Lắc đầu, Đạo Hoài quyết định vẫn nên đặt tay Đạo Chân xuống trước.
Đạo Chân thân là cao tăng sẽ là Phật tương lai, quản lý Pháp Vân Tự một trăm mười nghìn năm, mats thấy công đức sắp viên mãn, tu được thân Phật, nào biết lại mất mạng như vậy.
Đạo Hoài cảm thấy, Đạo Chân dù viên tịch, cũng không thể cứ duy trì tư thế kỳ lạ như vậy.
Mắt thấy thân thể Đạo Chân đã cứng như sắt, Đạo Hoài chỉ đành sử dụng linh khí, muốn cố gắng thả lỏng các kinh mạch trên cánh tay phải, để ông ấy bỏ tay xuống.
Ở bên kia.
Thong thả đi trên Pháp Vân Sơn.
Một lão hòa thượng mặc áo cà sa trắng rách nát, cổ đe chuỗi hạt gỗ cẩm lai, trong tay cầm quải trượng, đi chân trần lên núi.
Chẳng mấy chốc, ông ấy đã đến trước cửa Pháp Vân Tự.
Đệ tử trước cửa Pháp Vân Tự thấy ông ấy mặc đồ kỳ lạ, thì tiến lên hành lễ:
“A di đà Phật, đại sư đến đây có chuyện gì?”
Đự tử Pháp Vân Tự thấy lão hòa thượng cũng ăn mặc như một tăng nhăn, thì đoán ông ấy là du tăng đi khắp bốn phương.
Mắt thấy quanh người lão hòa thượng có Phật quang ẩn hiện, đệ tử Pháp Vân Tự đoán có khả năng ông ấy là cao tăng đắc đạo, giọng điệu kính cẩn.
Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn cửa Pháp Vân Tự, ánh mắt có chút lạnh lẽo:
“Bần tăng danh hiệu Pháp Huyền, cố ý đến đây muốn luận Phật Đạo với quý tự!”
Pháp Huyền!
Đệ tử của Pháp Vân Tự nghe vậy, bất giác ánh mắt run rẩy.
Bọn họ không biết Pháp Huyền, nhưng đối với danh hiệu này cũng như sấm nổ bên tai.
Dựa theo lời đồn trong tự.
Hơn một trăm nghìn năm trước, chỉ sau một đêm đã có một miếu tự mới xuất hiện tại Thùy Vân Thiên, tên là Đại Hoa Tự.
Trụ trì của Đại Hoa Tự này tên là Pháp Huyền.
Tương truyền Pháp Huyền chính là ngừi có thiên phú tu Phật nhất, không những tu vi cao thâm khó đoán, mà trình độ Phật Pháp cũng rất tinh thông.
Thường xuất hiện Phật quang những lúc giảng đạo, được gọi là Chân Phật chuyển thế.
Thế nhưng, lại khác với vô cầu vô tranh như Phật gia giảng dạy, Pháp Huyền chính là người theo đuổi công danh địa vị.