Triệu Ngưng Hà nhìn thấu tâm tư Thiều Y Vân, nói:
“Ta nghe nói, ngươi có được hoàng kim châu chính là bởi vì Bắc Huyền Thiên Đế phu tương trợ, cho nên ta suy đoán, ngươi nam tử trong cảm nhận của ngươi hẳn là giống như hắn đi?”
Thiều Y Vân im lặng.
Triệu Ngưng Hà lắc đầu cười khổ một tiếng, ý vị thâm trường:
“Nếu ngươi lấy hắn làm tiêu chuẩn, vậy đời này ngươi đừng mơ tưởng tìm được bất cứ bạn lữ nài, bởi vì trên đời chỉ có một Bắc Huyền Thiên Đế phu!”
“Ta biết!” Thiều Y Vân rốt cuộc mở miệng, “Tìm không thấy người như hắn, ta có thể cả đời không gả, dù sao tuyệt đối sẽ không ủy thân cho Ôn Tinh Thượng!”
Triệu Ngưng Hà thấy nàng vô cùng kiên quyết, đành phải liên tục lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai nàng.
“Vậy vi sư đành chúc ngươi có thể đánh bại Ôn Tinh Thượng đi!”
……
Bắc Huyền Thiên, gần biên cảnh Tây Bắc, Bích U Sơn.
Khoảng cách dãy núi này tám trăm dặm, tất cả một hàng dài hơn trăm người đều ăn mặc quần áo cũ nát, đầu bù tóc rối, dọc theo đường đất chậm rãi tiếb lên.
Lão giả đi đầu mặc một y phục đen, xoay người nhìn thoáng qua mọi người phía sau:
"Mọi người đi nhanh một chút, trời sắp tối rồi, nếu là chúng ta lưu tại ở địa phương hoang tàn vắng vẻ này sẽ rất nguy hiểm!”
Có người hô:
“Chúng ta cũng sắp chết đói, nào có sức lực đi nhanh hơn?”
Lão giả dậm dậm chân mắng:
“Lại không đi nhanh chút nữa, chúng ta thật đúng là muốn đói chết ở chỗ này!”
Sau khi nói xong, lão giả lắc đầu thật mạnh thở dài, tiện đà ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa Bích U Sơn.
Trong đôi mắt già vẩn đục, không khỏi lập loè mấy phần lệ quang.
“Trở về không được a!”
Hắn cùng đám người người phía sau, đến từ Đại Thạch thôn thuộc Thiên Mục quốc, Bắc Huyền Thiên.
Hắn là thôn trưởng, tên là Triệu Sơn.
Bảy ngày trước.
Phụ cận Đại Thạch thôn dựa vào Bích U Sơn bỗng nhiên xuất hiện một đoàn sương đen quỷ dị.
Nơi đoàn sương đen này bao phủ, đại địa bị nhuộm thành màu đen, tất cả hoa màu cùng gia súc đều nhanh chóng tử vong.
Ngay cả người sống dính lên một chút sương đen, cũng rất nhanh sẽ bị hòa tan thành tro tàn, không thuốc nào trị được, bị chết thập phần thê thảm.
Triệu Sơn cùng thôn dân phát hiện này đoàn sương đen chẳng những xuất hiện ở Đại Thạch thôn, càng là rất nhanh đã khuếch trương rộng rãi, thẳng đến bao trùm cả tòa Bích U Sơn.
Căn cứ truyền thuyết được lưu lại nhiều đời trong thôn thế thế, Triệu Sơn bọn họ đều cảm thấy, nhất định là Sơn Thần giấu ở trong Bích U Sơn tức giận, đem lửa giận rải hướng về phía người Đại Thạch thôn.
Vì thế, bọn họ lập tức tổ chức buổi hiến tế long trọng, dâng lên rất nhiều dê bò làm tế phẩm.
Nhưng căn bản không dùng được!
Sương đen tiếp tục khuếch trương, không lưu tình chút nào xâm nhập thổ địa Đại Thạch thôn thổ.
Mắt thấy bổn thôn sắp khó giữ được, Triệu Sơn liền nghĩ cách đem nơi này tin tức truyền đi ra ngoài, thỉnh quan binh tiến đến diệt trừ mối họa Bích U Sơn.
Nhưng liên tiếp hai lượt quan binh tới đều bị sương đen giết chết, rốt cuộc sau đó không ai dám tới gần Bích U Sơn.
Dưới sự bất đắc dĩ, Triệu Sơn chỉ có thể mang theo những người còn lại trong thôn chạy trốn.
Bởi vì sương đen khuếch tán cực nhanh, lúc bọn họ thoát đi vô cùng vội vàng, dẫn tới lương khô cùng nước uống mang theo rất nhanh bị tiêu hao sạch sẽ.
Hiện giờ đoàn người đã đói bụng hai ngày hai đêm, vẫn như cũ ở trong phạm vi của Bích U sơn.
Triệu Sơn biết, nếu không đi nhanh ra ngoài, tất cả mọi người cir có đường chết.
Nhưng, trước mắt mọi người đều đói đến không có sức lực, làm sao có thể mau rời khỏi núi non?
Một tiếng trẻ con khóc nỉ non thê thảm vang lên.
Trong thôn quả phụ Trương Oánh, ôm không đủ sáu tháng trẻ con đi vào trước mặt Triệu Sơn, cầu xin nói:
“Thôn trưởng, đứa bé đã đói chịu không được, cầu ngươi cho chút gì ăn đi!”
Triệu Sơn đau lòng nhìn thoáng qua đứa bé, cắn răng nói:
“Ta tìm đâu ra đồ ăn?”
Trương Oánh lại nhìn nhìn những người khác:
“Cầu các ngươi giúp ta một chút, giúp hài tử, nàng không thể chết đói như vậy được!”
Hiện giờ sữa của nàng khô kiệt, hài tử đã đói bụng suốt một ngày một đêm.
Nếu là lại không ăn một chút gì để sinh sữa, sợ là hài tử thật muốn sống sờ sờ chết đói.
Nhưng mà, toàn bộ chúng thôn dân lắc lắc đầu.
Đồ ăn trên người mọi người đã toàn bộ ăn sạch, vùng hoang vu dã ngoại trước mắt ngay cả miếng nước cũng khônng có mà uống, càng chưa nói tới ăn.
Trương Oánh vẻ mặt thống khổ tuyệt vọng, cúi đầu nhìn nhìn đứa bé trong tã lót, hàm răng cắn chặt, đem tay áo của mình cuốn lên.
“Mẫu thân không thể để ngươi chết!”
“Liền tính cho ngươi uống máu, cũng muốn để ngươi uống no!”
Nói xong nàng há miệng một cắn ở trên cánh tay mình, muốn cắn nát làn da để hài tử có thể uống máu.
“Các ngươi xem, phía trước có người!”
Đột nhiên có người hô to một tiếng.
Trương Oánh cùng tất cả thôn dân vội ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía trước có một cái tuyệt thế mỹ nữ tử, thân xuyên màu trắng chiến bào, cưỡi trên chiến mã trắng cao lớn, mang theo một đội nữ tướng khí thế siêu tuyệt chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu trắng, Triệu Sơn và Trương Oánh cùng các thông dân không nhịn được lùi về sau nửa bước.
Đám người nhưng thần nín thở, không dám phát ra âm thanh.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng trẻ con khóc nỉ non của đứa trẻ trong lòng Trương Oánh, tiếng khóc vô cùng vang dội.
Trương Oánh nhìn hài tử với ánh mắt không biết làm sao, hoảng sợ nhìn về phía nữ tử mặc y phục trắng kia.
Mặc dù nữ tử mặc y phục trắng rất đẹp, cả người tản ra khí chất hoàn mỹ, giống như tiên tử hạ phàm.
Nhưng khí chất của nàng lại mang theo uy nghiêm, mặc dù đang ở nơi xa vẫn đủ để làm các thôn dân im như ve sầu mùa đông.
Bọn họ đều biết rõ nữ tử mặc y phục trắng này là nhân vật đứng trên đỉnh.
Đối với các thôn dân ở biên canh, có khi cả đời cũng không gặp được nhân vật như vậy.
Đông Hoàng Tử U dừng chiến mã, đôi mắt phượng liếc nhìn tất cả thông dân,