Nghe chúng khen ngợi mình, giống như mùa đông rét lạnh, mặc một chiếc áo bông nhỏ trên người, thật sự ấm áp lại thoải mái.
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau ăn đi!”
Vẻ mặt Lâm Hiên cưng chiều chia cá cho Mộ Ấu Khanh và các tiểu bảo bối.
Mộ Ấu Khanh chỉ cần cắn một miếng, hai mắt đã không khỏi sáng lên.
“Oa! Cá biểu tỷ phu nướng thật sự có thể nói là nhân gian chí vị, cái này cũng quá ngon rồi!”
Tuyền Châu dùng bàn tay nhỏ bé chọc chọc Mộ Ấu Khanh: “Tiểu di, đều là người một nhà, thích ăn thì để phụ thân ta nướng thêm cho dì mấy con!”
Mộ Ấu Khanh nghe vậy thì vui vẻ mỉm cười, chọc cái mũi nhỏ của Tuyền Châu:
“Được, cảm ơn tiểu bảo bối Tuyền Châu!”
Lâm Hiên lắc đầu không ngừng cười.
Nha đầu Tuyền Châu này, một tay mượn hoa dâng Phật thật sự là mượt!
Nói đi cũng phải nói lại, bốn năm trước khi Đông Hoàng Tử U một mình chăm sóc con, Mộ Ấu Khanh cũng ở một bên giúp đỡ không ít.
Cũng chính bởi vì như thế, đám Tuyền Châu mới có thể thân cận với nàng như thế.
Lâm Hiên không khỏi nghĩ tới, bốn năm trước sau đêm trời xui đất khiến kia, mình đã mất liên lạc với Đông Hoàng Tử U.
Dẫn đến việc khi bốn tiểu bảo bối sinh ra, mình không thể làm bạn với chúng trước, đây xem như là một tiếc nuối nho nhỏ.
Sau này, để cho bản thân dùng thêm nhiều tình thương của phụ thân bù đắp cho các nàng đi!
Nhìn bốn tiểu bảo bối ăn ngấu nghiến, trong mắt Lâm Hiên không khỏi lộ ra vẻ cưng chiều dịu dàng.
“Ồ?’
Tuyền Ấu vô tình nhìn thấy bụng cá Tuyền Châu vừa to vừa béo, không khỏi khen ngợi một câu:
“Bụng cá trong tay tỷ tỷ nhìn qua rất ngon!”
“Vậy sao?” Tuyền Châu đặc biệt giơ bụng cá lên nhìn thoáng quá, sau đó rất yêu thương đưa bụng cá cho Tuyền Ấu: “Vậy cho muội ăn đi!”
Tuyền Ấu nhận lấy bụng cá, tròng mắt to đảo quanh, nói:
“Ta chia bụng cá này thành bốn phần, chúng ta cùng nhau ăn đi!”
Nàng nghĩ thầm tỷ tỷ đối xử tốt với mình như vậy, mình cũng không thể độc hưởng cái bụng cá này, phải chia sẻ với ba tỷ tỷ mới đúng.
Tuyền Hi gật đầu: “Được, nếu muội không đủ ăn, tỷ có thể đưa bụng cá chỗ tỷ cho muội!”
Tuyền Hàm giơ con cá trong tay lên: “Bụng con cá này cũng rất lớn, lát nữa chúng ta cũng chia nhau ăn đi!”
“Được! Được!”
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu đồng thời gật đầu.
Sau đó bốn tiểu bảo bối cùng nhau chia bụng cá, mỗi người một miếng cùng nhau ăn.
Vừa ăn, còn vừa căn dặn lẫn nhau.
“Muội muội ăn chậm thôi, cẩn thận bị bỏng!”
“Tỷ tỷ ăn nhiều một chút, không đủ thì chỗ ta vẫn còn!”
Nhìn thấy bộ dáng đoàn kết đáng yêu như thế của chúng, Mộ Ấu Khanh thật sự lập tức bị đổ gục bởi sự đáng yêu.
“Trời ơi, tiểu bảo bối thật sự quá đáng yêu rồi.”
“Nhỏ như vậy đã quan tâm chăm sóc lẫn nhau, thật sự khiến người ta quý mến!”
Mộ Ấu Khanh nhất thời vui vẻ, cũng xé bụng cá của mình đặt trước mặt Tuyền Châu.
“Chỗ tiểu di cũng có một cái bụng cá, mọi người cùng nhau ăn đi!”
“Được!”
Đám Tuyền Châu thấy Mộ Ấu Khanh gia nhập, càng vui vẻ không thôi.
Sau đó năm cô gái cùng nhau chia cá ăn, lập tức vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy hạnh phúc.
Đợi sau khi các nàng ăn sau, thấy phong cảnh rất đẹp, lại lôi kéo Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh chơi đùa trên bãi biển.
Ước chừng nửa giờ sau.
Một đội tàu rầm rộ rẽ sóng tới, xuất hiện ở hướng Đông Nam hải đảo.
Đám Tuyền Châu nhao nhao dừng lại, đứng ở trên tảng đá nhìn đội tàu kia.
Các nàng giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên đếm, không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc:
“Oa, tổng cộng có chín mươi tám chiếc thuyền lớn, thật sự rất nhiều!”
Tuyền Châu vội vàng hỏi Lâm Hiên: “Phụ thân, nhiều thuyền lớn như vậy cũng không giống như thuyền đánh cá, người nói xem chúng tới hải đảo làm gì vậy?”
Lâm Hiên nói: “Khoang thuyền của những chiếc thuyền này vô cùng lớn, xem ra kết cấu hẳn là thuyền chở khách, tới hòn đảo này đương nhiên là để đón người.”
Mộ Ấu Khanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Nhiều thuyền cùng tới như vậy, xem ra phải đón rất nhiều người.”
Đám Tuyền Châu lập tức kéo Lâm Hiên: “Phụ thân, chúng ta tới xem bọn họ đón người nào, được không?”
Lâm Hiên cưng chiều gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Được Lâm Hiên đồng ý, nhóm tiểu nha đầu vội vàng kéo hắn và Mộ Ấu Khanh đi về phía Đông Nam hải đảo.
Lúc đến nơi đó, Lâm Hiên nhìn thấy trên bãi biển rộng lớn, đã tụ tập không dưới ba mươi vạn người.
Đa số mọi người ăn mặc rất bình thường, dẫn theo người nhà, mang theo tay nải và món quà lớn nhỏ trên người.
Ở bên ngoài đám người, còn có mấy vạn binh lính vũ trang hạng nặng, phụ trách duy trì trật tự.
Rất hiển nhiên, chi hạm đội cách đó không xa, chính là đến về phía những người này.
“Rất nhiều người nha!”
Đám Tuyền Châu không nhịn được kinh ngạc than một tiếng.
Di chuyển quy mô lớn như thế, vẫn là lần đầu tiên chúng nhìn thấy.
Mà nghe thấy tiếng các nàng, rất nhiều người trên bờ cát đều quay đầu lại.
Nhìn thấy Lâm Hiên mặc áo choàng trắng đứng giữa, trong tay dắt bốn bé gái giống như búp bê sứ, một thiếu nữ như hoa như ngọc tầm mười sáu mười bảy tuổi đứng bên cạnh, mọi người nhao nhao lộ ra vẻ mặt kính sợ.
Khí chất của Lâm Hiên, khiến người ta vừa nhìn là cảm thấy rất tài ba.
Càng không nó tới bên cạnh hắn có năm cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, khiến người ta cảm thấy lai lịch của hắn rất phi phàm.
Trong đám người, một người đàn ông trung niên với thân hình mập mạp, mặc hoàng bào Ngũ Trảo Kim Long mạ vàng, cưỡi tuấn mã nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Hiên.
Xuống ngựa hành lễ nói: “Các hạ là Đế phu Bắc Huyền Thiên?”
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: “Ừ.”
Vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ khó hiểu của người đàn ông mập mạp: “Tại hạ chính là Cư Cảnh Chương quốc quân Nam Tư Quốc trên đảo này, bái kiến Đế phu Tôn Thượng!”
Vừa rồi nghe Tuyền Châu nói chuyện, Cư Cảnh Chương bắt đầu suy đoán thân phận của Lâm Hiên.
Do khí chất của Lâm Hiên quá phi phàm, mà bốn tiểu bảo bối lại đáng yêu như thế, hắn lớn mật suy đoán một phen thân phận của Lâm Hiên.