Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 887 - Chương 887. Hắn Thực Sự Là Mắt Thần Như Đuốc, Có Khả Năng Thấy Trước!

Chương 887. Hắn thực sự là mắt thần như đuốc, có khả năng thấy trước! Chương 887. Hắn thực sự là mắt thần như đuốc, có khả năng thấy trước!

Triệu Ngưng Hà nặng nề thở dài: "Y Vân, ngươi biết mình không phải đối thủ của hắn, sao phải khổ như vậy, đối đầu gay gắt với hắn?"

Nhìn thấy Thiều Y Vân ngay cả đứng dậy cũng không được, Triệu Ngưng Hà lắc đầu.

Xem ra vướng mắc giữa Thiều Y Vân và Ôn Tinh Thượng, đến đây đã định rồi!

"Y Vân..."

Đường Dương siết chặt nắm tay, có chút bất đắc dĩ và không nỡ nhìn theo bóng dáng run rẩy của Thiều Y Vân.

"Nàng rốt cuộc vẫn phải gả cho Ôn Tinh Thượng!"

Kỳ tích mà hắn mong đợi đã không xuất hiện, thất bại của Thiều Y Vân không thể vãn hồi, chỉ có thể tuân thủ hôn ước, gả cho Ôn Tinh Thượng.

Ở một bên khác.

Trên đài quan sát Hoàng gia.

Thái thượng thánh chủ khẽ mỉm cười với Thiên Phong Quốc quốc quân:

"Tinh Thượng công lực tiến bộ cấp tốc, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn 'Thái thượng dẫn tình quyết' của Thánh Địa ta, không hổ là thiên kiêu mạnh nhất của thế hệ này!"

" Hắn có thể ôm mỹ nhân về, cũng là kết quả hắn tự mình nỗ lực tranh thủ, rất tốt!"

Ôn Sở Tĩnh nghe được không khỏi bật cười: "Đa tạ Thánh chủ khen ngợi!"

Hắn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Thiều Y Vân.

Nữ tử này diện mạo như tiên, quả thực rất xứng đôi với Tinh Thượng.

Hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, lần này xếp thứ hai ở đại hội thiên kiêu, cũng đủ xứng danh Thiên Phong Quốc thái tử phi.

Trong khi mọi người đang sôi nổi nghị luận, một giọng cương quyết, thanh thúy vang lên làm không khí đột nhiên biến đổi.

"Ta đã nói, ta sẽ không bao giờ lấy ngươi!"

Thiều Y Vân cắn chặt răng, đôi mắt đẹp lộ vẻ cực kỳ kiên định.

Quanh thân nàng đột nhiên bạo phát quang mang xanh thẳm, trào ra khỏi cơ thể nàng như thủy triều tràn bờ.

Bùm!

Mọi người chỉ thấy linh lực toàn thân nàng nổ tung, kéo ra mấy vệt máu đầm đìa.

Phụt!

Thiều Y Vân sau đó đột nhiên ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu lớn, chân khí toàn thân trong nháy mắt điên cuồng giảm sút.

"Ngươi đây là. . . " Ôn Tinh Thượng nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng hốt vô cùng, "Ngươi vậy mà lại tự đoạn kinh mạch!"

Triệu Ngưng Hà không nhịn được hét lớn: "Y Vân, sao ngươi phải làm thế?"

Nàng cuối cùng cũng biết, thì ra kế hoạch của Thiều Y Vân là sau khi thua trận sẽ tự đoạn kinh mạch, cắt đứt tính mệnh của mình.

Thiều Y Vân cố nhịn đau, hét lên:

“Ta thà làm vỡ ngọc còn hơn làm ngói lành!”

“Sư phụ, đồ nhi tuyệt đối không gả cho Ôn Tinh Thượng, cho nên ta chỉ đường chết!”

Triệu Ngưng Hà nghe vậy vừa bất đắc dĩ vừa thống khổ, giậm chân: "Đồ ngốc, ngươi cần gì phải làm như vậy!"

Sau khi nghe được đối thoại giữa hai sư đồ, Ôn Tinh Thượng xấu hổ gần như phát điên, hắn nghiến răng nhìn về phía Thiều Y Vân:

"Ngươi nó rõ cho ta, rốt cuộc ai là ngọc nát, ai là ngói lành ?"

"Ta muốn xem khối mỹ ngọc trong lòng ngươi, rốt cục ưu tú cỡ nào!"

Đối mặt với bức bách quái lạ của Ôn Tinh Thượng, Thiều Y Vân chỉ cười lạnh, cúi đầu tiếp tục hộc máu.

Trên đài quan sát Hoàng gia.

Đối mặt với một màn bất ngờ này, Ôn Sở Tĩnh và Thái thượng thánh chủ đều lâm vào trong kinh ngạc.

Một lúc sau, Ôn Sở Tĩnh thần mới lấy lại tinh thần, nói: "Xin thánh chủ ra tay chữa trị cho nha đầu kia!"

Mặc dù trong lòng rất tức giận Thiều Y Vân năm lần bảy lượt từ chối Ôn Tinh Thượng.

Nhưng Ôn Sở Tĩnh hiểu rõ, nếu để Thiều Y Vân chết, không chỉ danh tiếng của Ôn Tinh Thượng mà danh tiếng của Thiên Phong Quốc cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Đến lúc đó người trong thiên hạ chắc chắn sẽ cho rằng Ôn Tinh Thượng nhiều lần bức bách, mới dẫn đến Thiều Y Vân tự sát.

Hậu quả như vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt đối với Ôn Tinh Thượng đã đứng hàng thiên kiêu mạnh nhất, tiền đồ như gấm.

Không bằng mời Thái Thượng Thánh Chủ nhanh chóng ra tay chữ trị cho Thiều Y Vân, sau đó dùng thủ đoạn vòng vo, vừa đấm vừa xoa đối với Lăng Ba Tông, ép Thiều Y Vân chủ động gả cho Ôn Tinh Thượn.

Thái thượng Thánh Chủ nghe vậy gật đầu: "Được!"

Ôn Tinh Thượn đã trở thành thiên kiêu mạnh nhất, tiền đồ vô lượng, Thái thượng thánh chủ đã quyết định thu hắn làm đệ tử chân truyền.

Vào thời điểm mấu chốt này, hắn tất nhiên không hi vọng xuất hiện sự tình bất lợi cho Ôn Tinh Thượng.

Cho nên chữa khỏi Thiều Y Vân là lựa chọn hàng đầu.

Mới vừa rồi thấy Thiều Y Vân tự sát, đám tiểu nha đầu không đành lòng nhìn nàng chết đi, liền để Lâm Hiên nghĩ biện pháp giúp nàng.

Nhưng Lâm Hiên phát hiện sự tình có phần không đơn giản, cho nên không vội ra tay.

" Được!"

Thái thượng thánh chủ thấy Lâm Hiên ngăn lại, không dám trái lệnh, nhanh chóng lui về phía sau.

Hắn có chút kinh sợ nhìn Lâm Hiên.

"Đế phu bảo ta lui xuống, xem ra sự tình còn có thay đổi, chúng ta trước hết yên lặng theo dõi kỳ biến đi!"

Ôn Sở Tĩnh ở bên cạnh khẽ cau mày.

Đế phu ngăn cản Thái thượng Thánh Chủ ra tay, có lẽ hắn đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng hiện tại Thiều Y Vân tự sát, đại cục đã định, sự tình còn có khả năng xoay chuyển sao, làm Đế phu không cho Thái thượng thánh chủ ra tay?

Ôn Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, không ngừng lắc đầu.

Chỉ cảm giác tâm tư Lâm Hiên sâu như biển, không thể nhìn thấu.

Dưới sự chú ý của mọi người, dị tượng đột nhiên xuất hiện.

Máu quanh người Thiều Y Vân đột nhiên thu vào, ánh sáng xanh thẳm bắn ra như thủy triều.

Một luồng khí tức mạnh mẽ hơn ngay lập tức bao phủ toàn bộ võ đài.

"Cái này. . . " Ôn Tinh Thượng nhìn đến ngây người.

Hắn chỉ cảm thấy khí tức của Thiều Y Vân trong phút chốc tăng lên gấp trăm ngàn lần, trở nên mạnh mẽ đến mức khiến hắn phải kiêng kỵ.

Triệu Ngưng Hà dưới đài khẽ run lên, lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ Y Vân nhân họa đắc phúc, kích hoạt loại thể chất truyền kỳ đó?”

Trong huyền quang vạn trượng, thân thể Thiều Y Vân nhanh chóng hồi phục.

Toàn thân như ngâm trong làn nước xanh thẳm, ánh sáng dập dờn rực rỡ.

Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi vốn đen đã chuyển sang màu xanh lam, nàng kiên định nhìn về phía Ôn Tinh Thượng:

Bình Luận (0)
Comment