"Vô sỉ!" Phong Kình Thương bị lời của Lâm Hiên chọc giận đến tròn mắt muốn nứt.
"Ngươi thật sự cho rằng giết được người Phong gia liền có tư cách cuồng vọng trước mặt bản tọa?"
"Bản tọa đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi như ngươi, đợi ta bóp nát đầu ngươi, xem ngươi cuồng vọng đến mức nào!"
Hắn lật tay trái, cuốn lên mười vạn cơn lốc đánh về phía Lâm Hiên.
...
Các Miêu gia đại điện mười dặm, trong một điền viên ngoại thành.
Mộ Ấu Khanh dẫn theo đám Tuyền Châu chơi đùa trong điền viên, vừa chờ Lâm Hiên trở về.
Vừa rồi Lâm Hiên dẫn tới chỗ này sau, dùng thần niệm tra được Miêu gia lão tổ đang tàn sát đám người Quý Thương Hải.
Xét thấy cảnh tượng trong đại điện quá mức máu me, Lâm Hiên liền để Mộ Ấu Khanh và đám hài tử ở chỗ này chơi đùa.
Có La Sát thần niệm giám sát, hắn có thể bảo đảm Mộ Ấu Khanh và đám hài tử sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Mộ Ấu Khanh luôn rất nghe lời Lâm Hiên, cho nên tựu biết điều một chút đợi ở chỗ này mang bọn nhỏ.
"Tiểu di, ta chưa bao giờ thấy đóa hoa bảy màu này, ngươi nói ta có thể đem nó mang về Bắc Huyền Thiên, trồng ở trong Thủy Tinh cung của chúng ta không?"
Tuyền Hàm tìm được một bông hoa bảy màu rất đẹp trong bụi hoa, cho nên liền vội hỏi Mộ Ấu Khanh.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Ấu Khanh đảo qua đảo lại, ho nhẹ một tiếng:
"Cái này... Hay là chờ phụ thân các ngươi trở lại, hỏi hắn đi!"
"A, được rồi! " Tuyền Hàm gật đầu.
Thấy tiểu di không nhận ra loại hoa kỳ lạ này, vậy đành phải đợi phụ thân về rồi.
"Ngoan. " Mộ Ấu Khanh cưng chiều xoa đầu Tuyền Hàm, sau đó cùng các nàng chơi đùa.
Lúc này giọng nói trẻ tuổi vang lên: "Cô nương, các ngươi tới đến từ Bắc Huyền Thiên?"
Mộ Ấu Khanh xoay người nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có hơn mười nam tử đang đi tới.
Dẫn đầu là một người mặc trường bào huyền thanh (xanh đen), tuổi chừng hai mươi, khí chất bất phàm, nhưng trong ánh mắt có một tia âm hiểm như có như không.
Mộ Ấu Khanh thu hồi nụ cười, lạnh lùng quay mặt đi, đồng thời âm thầm vận chuyển chân nguyên, để đề phòng đối phương không phải là người tốt.
Phong Kinh Ngọc thấy thái độ lạnh nhạt của Mộ Ấu Khanh, không khỏi khẽ cau mày:
"Nữ tử này lớn lên xinh đẹp như thế, y phục và khí chất cực kỳ bất phàm, mà bên người còn có bốn tiểu nha đầu tứ bào thai, vậy nhìn qua bối cảnh rất lớn."
"Có lẽ bọn họ đều có lai lịch lớn, có quan hệ mật thiết với Huyền Băng nữ đế!"
Hôm nay nghe nói phụ thân Phong Kình Thương dẫn người đến Miêu gia đại điện, chuẩn bị giết chết đám Miêu Phi Phượng, cướp lấy sông Thiên Hà.
Phong Kinh Ngọc sau đó cũng dẫn người đến trước Miêu gia đại điện, muốn trợ giúp Phong Kình Thương xử lý chuyện mười một gia tộc của Miêu gia.
Dù sao trong mắt hắn, chỉ cần Phong Kình Thương ra mặt, mười một tên gia chủ đám Miêu Phi Phượng hẳn phải chết.
Cho nên lợi dụng cơ hội này, cũng vì dựa thế Phong Kình Thương, biểu hiện một phen trước mặt người Phong gia.
Vừa rồi trên đường đến Miêu gia đại điện, hắn nghe được Tuyền Hàm nhắc tới Bắc Huyền Thiên, liền dừng lại liếc nhìn.
Xét thấy khí chất đặc biệt của Mộ Ấu Khanh và đám Tuyền Châu, Phong Kinh Ngọc mơ hồ đoán được thân phận các nàng.
Mà đối thoại vừa rồi giữa Mộ Ấu Khanh và Tuyền Hàm, càng làm Phong Kinh Ngọc suy đoán, Lâm Hiên, Bắc Huyền Thiên Đế phu đang ở gần đây.
Thấy Mộ Ấu Khanh không nói gì, Phong Kinh Ngọc xảo trá nói:
"Ta nghe nói Huyền Băng Nữ Đế có tứ bào thai nữ nhi, nói vậy chính là bốn tiểu bảo bối này, thật là thật đáng yêu a!"
Mộ Ấu Khanh từ trong ngữ khí của hắn nghe ra được ý khác, liền vận chuyển chân nguyên, cảnh giác nói:
"Chúng ta không quen biết, khuyên ngươi đừng tự tìm phiền toái!"
"Ha ha! " Phong Kinh Ngọc đắc ý cười cười.
Từ thần thái và lời nói của Mộ Ấu Khanh, hắn đã trăm phần trăm xác định thân phận đám Tuyền Châu.
Tiếp tục suy đoán.
"Bắc Huyền Thiên đế phu đang ở gần đây, nhưng hắn vẫn không xuất hiện, lẽ nào bị chuyện trọng yếu gì quấn chân rồi?"
"Hôm nay Miêu gia triệu tập mười gia tộc khác tụ tập, phụ thân ta đã dẫn người đi trước, mà bắc Huyền Thiên đế phu đột nhiên xuất hiện tại Thái cổ thần đình chúng ta, chuyện này không phải ngẫu nhiên!"
"Chẳng lẽ hắn cũng đi Miêu gia đại điện?"
Nghĩ tới một tầng này, ánh mắt Phong Kinh Ngọc thoáng lạnh.
Phong gia và Bắc Huyền Thiên không qua lại, Lâm Hiên đi đến Miêu gia đại điện, rất có thể là vì trợ giúp mười một gia tộc Miêu gia.
Hắn để đám hài tử ở đây, có lẽ sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, một khí có bất trắc có thể kịp thời thoát thân dẫm đám hài tử rời đi.
Nghĩ như vậy, Phong Kinh Ngọc cảm thấy hết thảy đều rất hợp lý, thông suốt rồi!
Hắn vẫy vẫy tay sai những hộ vệ phía sau nhanh chóng bao vậy Mộ Ấu Khanh và đám Tuyền Châu.
Sau đó hắn cười lạnh nói: “Bắc Huyền Thiên Đế phu nhất định không nghĩ tới ta sẽ vô tình đụng phải các ngươi!” “
"Đã như vậy, bản thiếu gia liền bắt hết các ngươi.”
“Đến lúc đó ta muốn xem phu quân của Huyền Băng nữ đế, sẽ dùng loại tư thế nào tới cầu xin ta tha cho các ngươi, ha ha ha!"
Hắn là tu vi đại thánh cảnh, thừa sức đối phó Mộ Ấu Khanh.
Cho nên thái độ cực kỳ ngang ngược ngông cuồng, vẻ mặt nắm chắc.
Mộ Ấu Khanh lạnh mặt, lấy ra thanh loan kiếm: "Ngươi đừng hòng!”
…
Ầm!
Chưởng phong của Phong Kình Thương nổ tung, mang theo áp lực của thập vạn đại sơn bất ngờ đánh về phía Lâm Hiên.
Miêu gia lão tổ nhìn thấy thế, ánh mắt run lên: “Một chưởng này thực sự quá mạnh!”
So với một chưởng vừa rồi miểu sát Miêu gia lão tổ, chưởng phong này mạnh ít nhất gấp hai lần, đủ thấy Phong Kình Thương xem trọng Lâm Hiên.
Đối mặt với một chưởng cường đại của Phong Kình Thương, vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn thản nhiên như thường.
Lấy ra hồng hoa cổ kiếm, thân hình hắn lay động, chém ra một kiếm chiêu cổ xưa.
Ầm! ! !
Kiếm quang lóe lên, mạnh mẽ tách ra chưởng phong của Phong Kình Thương, chốc lát hóa giải thế công ngang tàng của hắn.
Ánh mắt Phong Kình Thương khẽ run: "Kiếm tiên!"