CMN rốt cuộc đây là yêu nghiệt gì vậy?
Không lẽ hắn là thiên kiêu nào đó của Thần giới, mang theo công pháp vô địch và thần kỹ xuống dưới chà đạp cường giả khắp nơi?
Đón nhận ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lâm Hiên cười thầm:
“Một kiếm này rất mạnh, đáng tiếc không có hiệu quả với ta!”
Có được “cấm vực vô địch”, hắn đứng tại chỗ để Phong Kình Thương chém một trăm một nghìn lần cũng không thiếu một lọn tóc.
Cho nên lúc nói chuyện sắc mặt bình tĩnh giống như Thừa Chu ngắm mặt nước, đặt biệt nhẹ nhàng.
Ở trong mắt mọi người, sắc mặt này được tổng kết bằng hai chữ:
Yêu nghiệt!
“Đi chết đi!”
Lâm Hiên lười vô nghĩa, tay cầm cổ kiếm Hồng Hoang, hóa thành một tia sáng chói mắt bay về phía Phong Kình Thương.
“Cực Đạo kiếm pháp!”
Ở trong tay hắn, kiếm chiêu thứ mười ba hóa thành sát trận kiếm quang cực lớn, trong nháy mắt đã bao vây lấy Phong Kình Thương.
Ầm ầm ầm ầm ~
Vô số tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Thân thể của Phong Kình Thương bị kiếm khí vô tình nghiền nát, xé thành vô số bột phấn vung vãi khắp không trung.
Đám người lão tổ Miêu gia và các hộ vệ Phong gia đều đã choáng váng.
“Một kiếm đã nghiền nát gia chủ Phong Kình Thương thành bột phấn…”
Trong mắt bọn họ hiện lên sự rung động, nhìn về phía Lâm Hiên với ánh mắt kính sợ.
Trong lòng điên cuồng hò hét.
“Chắc chắn hắn là thiên kiêu đến từ Thần giới!”
“Có lẽ sau lưng hắn còn có một Thần tộc vô địch cường đại!”
Càng não bổ càng kinh hãi.
Thậm chí mọi người cảm giác Thái Cổ Thần Đình khổng lồ nguy nga cũng trở nên nhỏ bé trước mặt Lâm Hiên.
Bọn họ cũng không nhịn được suy nghĩ.
Lần này Lâm Hiên đến Thái Cổ Thần Đình, rất có thể là để phá vỡ mưa gió đã yên lặng hàng ngàn vạn năm của Thái Cổ Thần Đình, làm Thái Cổ Thần Đình lại lần nữa rung chuyển!
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
Thanh âm đầu gối đánh vào mặt đất vang lên liên tiếp.
Tất cả hộ vệ Phong gia cẳng chân mềm nhũn, ầm ầm quỳ trên mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh Lâm Hiên một bộ bạch y, trong mắt bọn họ toát ra thần sắc nồng đậm cầu xin:
“Thỉnh Đế phu tôn thượng giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho chúng ta!”
“Chúng ta chỉ là bị gia chủ bức…… Không, bị Phong Kình Thương áp bức mới đi theo bên người hắn, cho dù đã làm một ít sự việc sai trái cũng đều là bị bắt ép, hoàn toàn bất đắc dĩ!”
Bọn họ cũng là bị Lâm Hiên dọa sợ đến mức vỡ gan.
Mặc dù vừa rồi đạo kiếm quang nghịch thiên đó của Lâm Hiên không phải nhằm vào bọn họ, nhưng vẫn làm cho bọn họ cảm giác được vô hạn tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Nếu là có thể cầu xin được Lâm Hiên buông tha, đừng nói quỳ xuống, ngay cả bảo bọn họ gọi Lâm Hiên là tổ tông bọn họ đều nguyện ý!
Đám người Miêu Phi Phong thấy đám hộ vệ này ăn nói khép nép cầu xin, không khỏi cảm khái đến cực điểm trong lòng.
Ngày thường đám hộ vệ đi theo phía sau Phong Kình Thương tác oai tác phúc, không cần nói cũng biết có bao nhiêu kiêu ngạo.
Ngay cả khi đối mặt với gia chủ nhất gia, bọn chúng đều tó ra dáng vẻ đuôi to khó vẫy, biểu tình kiêu ngạo ương ngạnh.
Có thể nói, bọn họ đã cho người ta thấy cái gì mới là chó cậy thế chủ thật sự.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ ở trước mặt Lâm Hiên thật là giống như chó nhà có tang, hết sức hèn mọn thấp hèn.
Một màn này nếu là xảy ra ở nửa nén hương trước, đám người Miêu Phi Phong thật là nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Nói đến cùng, vẫn là Đế phu quá lợi hại, không giận mà tự uy, đứng ở mặt đối lập với hắn áp lực thật là lớn!”
Mọi người đều yên lặng mà nghĩ tới điểm này.
Lâm Hiên đạm nhiên liếc mắt nhìn cả đám hộ vệ một cái: “Cút.”
Trong thế giới Thái Cổ Thần Đình này, luật lệ vốn là cá lớn nuốt cá bé, các bên cùng đấu tranh thôn phệ lẫn nhau cực kỳ tàn khốc.
Dựa vào cách hành sự của Phong gia, có thể nghĩ tuyệt đối sẽ tạo ra rất nhiều địch nhân.
Đám hộ vệ này đi theo bên người Phong Kình Thương, khẳng định không thiếu tác oai tác quái, đắc tội người khác.
Hiện giờ Phong Kình Thương bị giết, cho dù bọn họ đi ra ngoài, ngày tháng sau này cũng sẽ rất khổ sở.
Lâm Hiên cũng lười lại động thủ đối phó đám lâu la này, dù sao sẽ có người đến thu thập bọn họ.
Mắt thấy Phong gia hộ vệ như chó nhà có tang vội vàng đào tẩu, Miêu gia lão tổ cùng đám người Miêu Phi Phong vội vàng hành lễ nói:
“Đa tạ Đế phu!”
“Nếu không phải Đế phu ra tay, tính mệnh chúng ta sẽ khó giữ được!”
Lâm Hiên đạm nhiên nhìn bọn họ một cái: “Ta không phải đến vì các ngươi, cho nên không cần nói lời cảm tạ.”
Nói xong liền hóa thành một đạo bạch quang biến mất.
Miêu gia lão tổ cùng đám người Miêu Phi Phong liếc nhau, sôi nổi lắc đầu cười khổ.
“Khi tới như hổ khi đi như long!” Miêu gia lão tổ nói: “Không hổ là một thế hệ thiên tài yêu nghiệt, bậc này khí độ thật là có một không hai trong Cửu Thiên, bình sinh lão tổ ta không thấy ai hơn được!”
Miêu Phi Phong nói: “Đúng vậy, vừa rồi chúng muốn cố gắng leo lên một chút quan hệ với hắn, nhưng thật ra không khác gì khinh nhờn hắn!”
Hàn Thiên Lập thở dài một tiếng: “Lấy thực lựa siêu quần của Đế phu, chướng mắt chúng ta đúng là bình thường.”
“Nhưng dù vậy, chúng ta cũng không thể quên ân cứu mạng của hắn, chờ đến sau khi khai thác được Thiên Hà sông, chúng ta lại chọn lựa một số thiên giau thượng phẩm linh thạch đưa qua cảm tạ Đế phu đi!”
Đám người Miêu Phi Phong cùng các gia chủ còn lại không chút do dự gật gật đầu: “Được!”
Thiên giai thượng phẩm linh thạch cực kỳ trân quý, ngàn vàng cũng không đổi được.
Nhưng cũng chính là bởi vì trân quý như thế, đám người Miêu Phi Phong mới cảm thấy hẳn là dùng linh thạch cảm tạ Lâm Hiên.
Rốt cuộc thực lực của hắn cường đại như thế, thân phận hiển hách như thế.
Chỉ có dùng bảo vật có giá trị nhất, mới có thể biểu hiện ra sự tôn trọng đối với hắn.
……