Thái Thượng Vọng Khí Thuật!
Khi nhìn thấy cái tên này, Lâm Hiên tim đập thình thịch, lông mày nhướng lên vì vui vừng.
"Lại là một môn thần thông siêu cấp trâu bò!"
Căn cứ theo lời giải thích của hệ thống, môn vọng khí thuật này chính là một môn thần thông siêu cường do Thái cổ Chí Tôn Thánh Hoàng dựa vào vô thượng chí bảo "Thiên Cách Mệnh Thư" thôi diễn ra.
Môn thần thông này có thể thấy rõ khí cơ của vạn vật trên thế gian, đoạt lấy tạo hoá của thiên cơ, chấp chưởng sự vận chuyển của thiên cơ.
Nếu dùng ở trên người, thì có thể dễ dàng nhìn thấu cấp bậc số mệnh của người khác, từ đó suy đoán ra cuộc đời từ xưa đến nay của bọn họ, cùng với thân phận bối cảnh bị ẩn giấu.
Đối với Lâm Hiên mà nói, một khi bắt đầu sử dụng thần thông này, như vậy bất kể là ai đều không thể che dấu thực lực chân thật của họ ở trước mặt hắn.
Nếu phối hợp sử dụng với thần niệm La Sát, sẽ khiến cho tất cả kẻ địch mạnh mẽ không thể ẩn nấp, ở trước mặt hắn giống bị lột trần!
Mà căn cứ theo cấp bậc do hệ thống phân chia, cấp bậc số mệnh của vạn vật trên thế gian được phân chia theo màu sắc, có thể chia thành chín loại.
Phân biệt là:
Hắc, bạch, lục, lam, hồng, tử, kim, thái, hỗn độn!
Sau khi đọc xong lời giải thích của hệ thống, Lâm Hiên hơi nheo mắt lại.
"Có thần thông màu, từ nay về sau ta có thể khống chế số mệnh cơ duyên trên thế gian này!"
Lâm Hiên cảm thấy, hệ thống thật sự rất tốt với hắn, phần thưởng vẫn luôn hào phóng quý giá như vậy, không khen không được!
Đinh!
"Kí chủ có muốn nhận phần thưởng hay không?"
"Có!"
Đinh!
"Thành công lấy ra Thái Thượng Vọng Khí Thuật!"
"Chúc mừng kí chủ, đạt được thần thông: Thái Thượng Vọng Khí Thuật!"
Thu hồi hệ thống, Lâm Hiên lập tức cảm giác được có một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm lôi kéo ngón tay của mình.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy Tuyền Châu đang chớp chớp đôi mắt đen to tròn nhìn mình.
"Phụ thân, vì sao sau khi châm nến lại có thể làm cho đèn lồng bay lên vậy?"
Đối với học bá nho nhỏ yêu thích tự hỏi này, Lâm Hiên đương nhiên giải thích những gì mình biết:
"Đó là bởi vì sau khi bịt phần trên của đèn lồng, đèn lồng trở thành một vật chỉ có thể mở dưới đáy."
"Một khi châm nến bên dưới, sức nóng sẽ làm cho không khí bên trong đèn lồng chảy ra ngoài, làm cho nó trở nên rất nhẹ, như vậy là có thể bay được!"
Tuyền Châu nghe xong bèn gật gật đầu: "A, ta hiểu rồi, đèn Khổng Minh muốn bay phải phóng ra khí, giống như lúc chúng ta cùng ngự khí phi hành."
Tuyền Hi nói thêm: "Chỉ là đèn Khổng Minh cần dùng ngọn nến để đốt nóng, còn chúng ta không cần!"
Tuyền Hàm gật gật đầu: "Cho nên chúng ta không cần trở nên nóng hơn!"
Tuyền Ấu suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm giác không còn gì để nói, đành phải gật gật cái đầu nhỏ: "Ừm, các tỷ tỷ nói đều đúng!"
Nhìn thấy mấy nữ nhi thích vận dụng trí óc như thế, Lâm Hiên rất vui mừng xoa xoa cái đầu nhỏ của các nàng:
"Mấy bảo bối thật thông minh!"
Tầm Chân và đám cung nữ nhìn thấy cảnh tượng phụ thân nữ nhi yêu thương nhau như thế, đứng ở một bên nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.
"Đế phu thật sự là không gì không biết, không gì không làm được, mở miệng có thể nói ra các loại trí thức cao thâm huyền ảo!"
"Mấy vị công chúa cũng vô cùng thông minh, có thể lập tức hiểu được mọi chuyện, thật sự rất có linh tính!"
"Thật hâm mộ gia đình bọn họ!"
Trong khi các cung nữ đang cảm thán, Tuyền Hi bỗng nhiên giơ tay lên hô to một tiếng:
"Ồ, đèn Khổng Minh sắp bay mất rồi!"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đèn Khổng Minh đã bay cao lên trời, chỉ còn lại một điểm sáng nho nhỏ.
Mấy tiểu nha đầu cảm thấy đây là chiếc đèn Khổng Minh đầu tiên do các nàng làm, rất có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên không muốn để cho nó biến mất.
"Phụ thân, đèn Khổng Minh sắp bay đi rồi, mau nghĩ biện pháp làm cho nó quay trở lại!"
"Được." Lâm Hiên cưng chiều gật đầu.
Ngay tại hắn muốn động thân, trên trời cao đột nhiên xuất hiện một luồng sáng màu tím rực rỡ.
Thân hình xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh đèn Khổng Minh, ngón tay ngọc vừa động, một đạo linh khí cuốn lấy đèn Khổng Minh, rơi vào trong tay nàng.
Sau đó thân hình của nàng lóe lên, rồi xuất hiện trước mặt Lâm Hiên.
Nụ cười trên khuôn mặt Tầm Chân và đám cung nữ cười chợt cứng lại, vội hoảng sợ quỳ xuống đất hành lễ: "Bái kiến bệ hạ!"
"Ừm." Đông Hoàng Tử U gật đầu, sau đó đưa đèn Khổng Minh cho nhóm Tuyền Châu, vẻ mặt dịu dàng: "Mấy bảo bối, chiếc đèn lồng này rất mới lạ và thú vị, là các ngươi làm hay sao?"
Tuyền Châu ôm đèn Khổng Minh vào trong ngực, nói: "Là phụ thân dạy chúng ta làm!"
"Ừm." Đông Hoàng Tử U cũng đoán thứ đồ chơi mới lạ này chỉ sợ cũng do Lâm Hiên chế tạo ra: "Đèn này tên gọi là gì?"
Tuyền Hi giơ cánh tay nhỏ bé lên: "Gọi là đèn Khổng Minh, do phụ thân đặt!"
"Một cái tên rất thú vị!" Đông Hoàng Tử U mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên: "Sao hôm nay lại có hứng thú đi đến Huyền Băng Cung chơi?"
Lâm Hiên: "Mấy đứa Tuyền Châu nhớ ngươi, ta bèn đưa các nàng đến, thấy ngươi không có ở đây nên dẫn các nàng đi dạo chung quanh, chờ ngươi trở về."
"Thì ra là thế." Trong đôi mắt xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U loé lên một tia ý cười mơ hồ.
Ở bên ngoài đông chinh tây chiến, nhưng trong nhà thủy vẫn luôn có người quan tâm đến nàng, loại cảm giác này thật sự rất tốt.
Tầm Chân và đám cung nữ nghe được cuộc trò chuyện giữa Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, tất cả đều âm thầm lộ vẻ mặt hâm mộ.
"Một câu chờ ngươi trở về của Đế phu thật sự làm cho người ta rất cảm động!"
"Ta tin rằng cho dù là Nữ Đế lạnh lùng và cường thế như bệ hạ, cũng sẽ cảm thấy rất ấm áp khi nghe những lời này."
"Ai, nếu ta cũng có một nam nhân vĩ đại giống như Đế phu ở nhà chờ ta thì sẽ hạnh phúc biết bao?"
...
Nhóm Tuyền Châu tiến lên nắm tay ngọc của Đông Hoàng Tử U: "Mẫu thân, ngươi đã trở về, chúng ta đến Kiền Tâm Điện chơi đi!"