Mà người hắn chờ đợi, chính là nữ thần tín ngưỡng trong ngàn vạn học sinh của học viện Huyền Ngự, Tần Di!
Tần Di chính là học sinh có thiên phủ nhất trong lịch sử của học viện Huyền Ngự, không chỉ có “Thái Âm nữ thể” một trong mười đại thần thể.
Hơn nữa văn đạo cường hoành, có năng lực đại học sĩ, đợi một thời gian nữa tuyệt đối có hi vọng trở thành một nhà thông thái.
Ngoại trừ những thứ này ra.
Dung mạo hoàn mỹ và dáng người nóng bỏng, còn có thân phận đại đạo sự, khiến trên người của nàng phảng phất lóe ra quang huy vô tận, làm cho mọi học sinh đều cam tâm cúi đầu quỳ lễ.
Sự ưu tú và xuất sắc của nàng, càng không thể ngăn cản mà truyền bá khắp học viện hàng đầu của Bắc Huyền Thiên, được vô số si nam si nữ gọi là “Tần nữ thần!”
Các học sinh của học viện Huyền Ngự không ngờ, đối mặt với Tần sư tỷ, Tần nữ thần ưu tú như thế, Hạ Dương lại vô liêm sỉ quấn chặt lấy nàng.
Từ sau khi gia nhập học viện Huyền Ngự, mỗi ngày Hạ Dương đều sẽ đứng ở dưới chân núi Vân Phong đợi Tần Di.
Bấm ngón tay tính toán, đã trọn vẹn hai năm.
Vì vậy ở trong mắt của học sinh học viện Huyền Ngự, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung Hạ Dương.
Vô tri!
Có bệnh!
“Quên đi quên đi, chúng ta cũng đừng chú ý loại người nhàm chán này!”
“Lần này sau khi thi xong hắn nhất định sẽ bị đuổi học, cần gì lãng phí thời gian trên người hắn?”
Nói như vậy, chúng học sinh xoay người muốn rời đi.
Lúc này có người bất ngờ hô một tiếng: “Tần sư tỷ đến rồi!”
Rào rào!
Mọi người vội xoay người nhìn, chỉ thấy một luồng trạm lam quang rơi xuống chân núi, hóa ra là một thiếu nữ tuyệt mĩ với dáng người cao gầy, khuôn mặt trẻ trung như ngọc.
Đúng là Tần Di!
Nhất lời, đám học sinh đứng ngây tại chỗ.
Nhìn thấy Tần Di xuất hiện, Hạ Dương lập tức nở nụ cười, nhổ cỏ trong miệng ra, hành lễ nói:
“Tần sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới gặp ta rồi!”
Tần Di nhíu mày, nhìn Hạ Dương vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Hôm nay sắp tới đại khảo, rốt cuộc ngươi có biết nó quan trọng cỡ nào không?”
“Biết!” Hạ Dương gật đầu: “Nhưng tỷ càng quan trọng hơn!”
Tần Di không nói gì mà vỗ trán một cái, thở dài nói:
“Hạ Dương, trong khảo hạch của học viện, ngươi đã xếp chót ba lần liên tiếp, là ta cầu xin viện trưởng giúp ngươi, mới cho ngươi có tư cách tham gia đại khảo của học viện.”
“Ngươi có thể có chút tham vọng, dùng sức lực trên người ngươi vào chính đạo được không?”
Hạ Dương ở đây chờ cô hai năm, tuy rằng không đả động cô, nhưng khiến cô nhìn với ánh mắt khác.
Dù sao, vô số người theo đuổi cô, nhưng chỉ có Hạ Dương hai năm như một, không ngừng kiên trì chờ đợi cô.
Phẩm chất cứng cởi này, khiến Tần Di quyết định giúp hắn một phen, tranh một danh ngạch tham gia đại khảo học viện thay hắn.
Hạ Dương cười nói: “Theo đuổi tỷ chính là chính đạo!”
Tần Di nghe vậy thì không khỏi nắm chặt ngọc quyền, trên mặt đã có một tia tức giận.
Tính tình của cô vốn đã có chút nóng nảy, bây giờ Hạ Dương lại không nghe lời khuyên tử tế của cô, ngược lại liên tiếp lên tiếng, điều này khiến cô có chút căm tức.
Thấy Tần Di sắp phát tiết, Hạ Dương vội nói: “Yên tâm đi, Tần sư tỷ, đại khảo lần này, ta tuyệt đối có thể tiến vào hạng ba, thậm chí cao hơn!”
“A!”
Tần Di nghe vậy giận dữ mà cười: “Hạ Dương, ngươi biết đó, thứ nữ nhân ghét nhất chính là nam nhân mạnh miệng?”
“Ta vốn đã thấy hai năm qua ngươi luôn đứng ở chân núi, bị sự kiên trì của ngươi làm cho cảm động, nhưng bây giờ ngươi thật sự khiến ta thất vọng đến cực điểm!”
Nói xong, nàng định xoay người rời đi.
“Nếu ta thật sự tiến vào hạng ba, tỷ sẽ đồng ý ở bên ta, thế nào?”
Lời nói của Hạ Dương khiến Tần Di không nhịn được mà dừng bước.
Tần Di suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Được!”
Nàng biết Hạ Dương tuyệt đối không vào được hạng ba, sở dĩ đồng ý, là hy vọng có thể khích lệ hắn hăng hái vươn lên, đừng trở thành người xếp chót nữa.
“Một lời đã định!”
Hạ Dương cười to một tiếng, xoay người rời đi trong ánh mắt khinh bỉ của đám học sinh.
Tần Di không khỏi liếc nhìn bóng lưng của hắn, yên lặng lắc đầu.
Lần đại khảo này, hội tụ mấy trăm vạn người của hơn một ngàn học phủ ở Bắc Huyền Thiên, cạnh tranh kịch liệt biết bao!
Nàng là học sinh đứng đầu học viện Huyền Ngự, vẫn cảm thấy áp lực gấp bội.
Bởi vì tổng cộng có tám học sinh nổi danh đứng đầu cùng nàng, thực lực của mỗi một người họ đều không thấp hơn nàng.
Hạ Dương muốn phá vỡ sự cạnh tranh của mấy trăm vạn người, giành lấy một vị trí từ chín học sinh hàng đầu trong đó có cô, căn bản là chuyện không thể nào!
(*): Ý nói người vô dụng
Bắc Huyền Thiên, đại điện hội khảo.
Là cung điện khảo hạch chí cao của tất cả học sinh Bắc Huyền Thiên, đại điện nằm trên đỉnh núi Tuyết Vân cách Huyền Băng Cung một tỷ dặm.
Xung quanh đỉnh núi linh vụ mờ mịt, dày đặc, phong thủy vô cùng tốt.
Kiến trúc đại điện vô cùng tráng lệ, tựa như một thành trì khổng lồ.
Bên ngoài có rất nhiều đường phố phồn hoa náo nhiệt, trên đường phố có vô số cửa hàng tửu lầu.
So với ngựa xe như nước, ánh đèn rực lửa bên ngoài.
Kiến trúc bên trong càng giống như một đấu trường võ thuật khổng lồ.
Xung quanh đài cao vân trúc, có rất nhiều ghế lô để quan khảo.
Vị trí chính giữa là một tòa kim tháp khổng lồ cao trăm vạn dặm, từ bên ngoài nhìn lại, kim tháp chia làm ba tầng lớn.
Đây cũng là địa điểm mà mọi học sinh Bắc Huyền Thiên tiến hành khảo hạch, Huyền Thiên Kim Tháp.
Mà trên quảng trường bên phải Huyền Thiên Kim Tháp, còn có một tấm bia đá hình vuông do Thiên Ngoại Tinh Thạch làm nên.
Mặc dù không cao lớn bằng Huyền Thiên Kim Tháp, nhưng cũng vô cùng bắt mắt, rực rỡ.
Lúc này, trong ghế lô quan khảo lớn nhất, tụ tập viện trưởng của một trăm học viện đứng đầu đến từ Bắc Huyền Thiên.