Thậm chí, đôi bên đều coi Lâm Hiên là hình mẫu nam nhân trong lòng, là thần tượng mà họ theo đuổi suốt đời!
Hạ Dương chắp tay nói với Tần Di:
"Lời nói của Tần sư tỷ thật sự là thức tỉnh người trong mộng, ta cảm thấy mình còn rất nhiều điểm phải đề cao.
"Mối thù phụ thân bọn họ bị yêu tộc giết chết còn chưa báo, cho nên ta muốn nâng cao bản thân trước, sau đó mới tính đến chuyện nhi nữ tình trường!"
"Tần tỷ, tạm biệt!"
Nói xong, Hạ Dương quay người rời khỏi Huyền Thiên Kim tháp.
Hắn âm thầm phát thề nhất định phải trở thành một nam nhân có phong độ, có phẩm cách.
Nếu không sẽ tuyệt đối không gặp lại Tần Di!
Nhìn thấy Hạ Dương rời đi, đám Diệp Thiên cũng lần lượt từ biệt Tần Di.
Học viện đại khảo sau đó bước vào giai đoạn cuối cùng.
Lúc này, Lâm Hiên đã dẫn theo Mộ Ấu Khanh và đám tiểu nha đầu rời khỏi quan khảo bao sương, trên đường lớn bên ngoài hội khảo đại điện chơi đùa.
Kết cục của đại khảo lần này đã rõ ràng, đám tiểu nha đầu lại có hứng thú chơi đùa, mua sắm.
Là nãi ba hoàn hảo, Lâm Hiên đương nhiên muốn dành thời gian cho đám nữ nhi!
...
Một thôn trang nào đó, Động Nguyên Thiên, Vân Cô Quốc.
Dưới sắc trời mờ tối, nước sông xám xịt, sóng vỗ trầm ám.
Một tiểu nam hài khoảng bảy, tám tuổi đang ngồi xổm trong lùm cỏ ven sông.
Dùng nhánh cây vẽ ra một cái hình lục giác, sau đó đặt ở mỗi góc một cây nến.
Tiếp theo đặt cây nến lớn nhất vào giữa hình lục giác và thắp tất cả các ngọn nến.
Sau đó, hắn lấy ra sáu đôi đũa và đặt chúng bên cạnh hình lục giác.
Hắn ngẩng đầu nhìn dòng sông xám xịt vắng lặng, lòng tràn đầy hy vọng nói:
“Cha, nếu cảm nhận được triệu hoán của con thì hãy xuất hiện đi!”
"Vương Tiểu Bằng, lại chiêu hồn hay sao?"
Tiểu nam hài Vương Tiểu Bằng vừa mới dứt lời, sau lưng lập tức vang lên một giọng nói trêu chọc.
Bốn năm tiểu nam hài trạc tuổi Vương Tiểu Bằng đi tới phía sau, vẻ mặt vui vẻ nhìn những ngọn nến và đôi đũa mà Vương Tiểu Bằng bày trên mặt đất.
Bọn chúng đều đến từ cùng thôn trang với Vương Tiểu Bằng, rất quen thuộc với hắn.
Ba năm trước.
Phụ thân của Vương Tiểu Bằng là Vương Tiến Huy đang bắt cá trên sông vào ban đêm thì bị một cơn gió mạnh thổi từ trên thuyền ngã xuống sông, sau đó hoàn toàn mất tung tích.
Có người nói, Vương Tiến Huy gặp thủy quỷ, bị thủy quỷ kéo vào trong sông, cho nên mới vĩnh viễn biến mất.
Cũng có người nói, bản thân Vương Tiến Huy bị vướng vào lưới đánh cá, cho nên không thể lên bờ, khiến hắn bị chết đuối.
Bất kể như thế nào, Vương Tiến Huy đã hoàn toàn biến mất khỏi thôn trang.
Mà làm nhi tử của hắn, Vương Tiểu Bằng một mực chờ đợi Vương Tiến Huy trở về.
Cho dù biết rõ Vương Tiến Huy đã chết, những Vương Tiểu Bằng vẫn không ngừng nỗ lực, vận dụng Chiêu Hồn Thuật để gọi Vương Tiến Huy về gặp mặt hắn.
Trong ba năm, gần như đêm nào hắn cũng đi đến bờ sông, cử hành nghi thức chiêu hồn giống nhau.
Thời gian trôi qua, hắn trở thành người nổi tiếng trong cả thôn, tất cả mọi người biết hắn muốn tìm được Vương Tiến Huy thông qua việc chiêu hồn.
Đương nhiên, theo mọi người thấy, việc chiêu hồn của hắn căn bản không có tác dụng, hoàn toàn chỉ là tiểu hài tử chơi đùa mà thôi.
Bởi vậy, về cơ bản mọi người trong thôn đều đang chê cười Vương Tiểu Bằng.
Nhất là nhóm tiểu bằng hữu trạc tuổi hắn, thỉnh thoảng đến cười nhạo Vương Tiểu Bằng, coi đây là trò vui.
Vương Tiểu Bằng xoay người, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:
"Ừm, phụ thân nói ta có bản lĩnh thông linh, hơn nữa này Chiêu Hồn Thuật này quả thực là tổ truyền của nhà của chúng ta, cho nên ta nhất định có thể nhìn thấy hắn!"
Hắn nói xong lời này lập tức gây ra một tràng cười.
"Ngươi đã nói điều này cả ngàn lần rồi!"
"Đúng vậy, lỗ tai của ta nghe nhiều đến mức có vết chai rồi!"
"Vương Tiểu Bằng, ngươi không thể tỉnh lại hay sao? Ngươi căn bản không có thiên phú thông linh, Chiêu Hồn Thuật này cũng hoàn toàn vô dụng!"
"Vương Tiểu Bằng, ngươi không phải là đang chiêu hồn, ngươi là đang làm trò cười! Ha ha ha!"
...
Hô ~
Ngay khi đám tiểu bằng hữu đang cười đùa, một luồng gió lạnh đột nhiên từ dưới sông thổi tới, thổi tắt toàn bộ sáu cây nến.
Một bóng đen ướt sũng từ dưới sông xuất hiện, nhanh chóng tới trước mặt Vương Tiểu Bằng.
"Phụ thân!"
Sau khi Vương Tiểu Bằng cẩn thận nhìn kỹ, lập tức hưng phấn kêu lên: "Ta rốt cuộc cũng triệu hồi được ngươi!"
Đán tiểu bằng hữu thấy thế, toàn bộ bị dọa sợ đứng yên tại chỗ.
Trong lòng hô to: "Vương Tiểu Bằng thật sự triệu hồi được phụ thân của hắn!"
Bóng đen mới xuất hiện này quả thật là quỷ hồn của Vương Tiến Huy.
Hắn lộ vẻ mặt cưng chiều nhìn Vương Tiểu Bằng:
"Hài tử ngoan, phụ thân vốn sắp bước vào đại môn ở Địa Phủ, nghe thấy tiếng ngươi gọi, vẫn không đành lòng rời đi như vậy, quyết định trở về gặp ngươi một lần."
Vương Tiểu Bằng nói: "Phụ thân, ngươi có thể đừng rời xa ta hay không?"
Vương Tiến Huy bất đắc dĩ thở dài nói:
"Phụ thân chỉ là một quỷ hồn bình thường trượt chân rơi xuống nước, không thể tồn tại lâu trong thiên địa, nếu không sẽ bị huyền lực vô tận của thiên địa cho hồn phi phách tán."
Vương Tiểu Bằng nghe xong, lộ vẻ mặt mất mát cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi."
Vương Tiến Huy nghe vậy im lặng, vẻ mặt run rẩy, dường như đang đấu tranh lần cuối cùng.
"Ồ?"
Đúng lúc này, có một tiểu bằng hữu vươn tay chỉ về phía sau Vương Tiến Huy, hỏi:
"Vương Tiểu Bằng, kia cũng là quỷ do ngươi triệu hồi đến hay sao?"
Hắn vừa nói như vậy, Vương Tiểu Bằng, Vương Tiến Huy và những tiểu bằng hữu khác đều nhìn về phía sông.
Chỉ thấy dưới bầu trời mờ ảo có một bóng người cao lớn đứng trên mặt sông.
Hắn mặc màu khôi giáp bằng hoàng kim, tay cầm trường mâu.
Xung quanh nổi lên từng cơn gió âm, không ngừng tạo nên gợn sóng trên mặt sông.
Vương Tiến Huy cảm nhận được một cỗ quỷ khí cực kỳ hung hãn đang xâm nhập vào mình, vội hét lớn một tiếng:
"Đây là ác quỷ, các ngươi chạy mau!"
Ngao ~