"Đại quân yêu thú này số lượng rất lớn, lại có vũ khí lợi hại, huyền quang thần tiễn, lực chiến đấu phi phầm, một khi bọn chúng xâm lấn, chắc chắn sẽ thành đại họa cho Xích Tiêu Thiên chúng ta!"
"Nếu mục tiêu của đại quân yêu thú là An Dương thành, vậy thì nguy rồi!"
Có người không nhịn được kêu lên.
Đối với bọn họ, yêu triều đến cũng không còn là chuyện gì mới mẻ .
Nhưng đột nhiên xuất hiện đại quân yêu thú mấy trăm vạn, khí thế hung hăng tiến về Xích Tiêu Thiên, điều này không thể xem nhẹ.
Mấu chốt nhất là hướng yêu thú đi tới chính là An Dương thành, vì vậy càng không thể thả lỏng.
Sau khi nghe lời của các tu sĩ, Tuyền Châu vội hỏi Lâm Hiên:
"Cha, tại sao An Dương thành lại quan trọng như vậy?"
Lâm Hiên: "Đó là bởi vì An Dương thành của Xích Tiêu Thiên có một mỏ linh diêm cực kỳ khổng lồ."
Mỏ linh diêm này sản xuất nhiều linh diêm có thể ăn được, có thể bảo đảm sinh hoạt cho hơn nửa bách tính Xích Tiêu Thiên, là mạch sống vô cùng quan trọng của Xích Tiêu Thiên.”
Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt đen to tròn nói: “Cho nên nếu mỏ linh diêm này bị phá hủy, vô số người Xích Tiêu Thiên không thể sốn được đi!"
"Ừ." Lâm Hiên âu yếm xoa đầu tiểu nha đầu, bảo bối này thật sự càng ngày càng thông minh.
Tuyền Hi vội vàng kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta nhất định phải giúp bách tính Xích Tiêu Thiên bảo vệ mỏ linh diêm!"
Tuyền Ấu thậm chí nắm chặt nắm đấm: "Đúng vậy, đánh đuổi đại quân yêu tộc!"
Nhìn thấy dáng vẻ chính khí lẫm liệt, tràn đầy ý chí chiến đấu của đám tiểu nha đầu, Lâm Hiên cưng chiều gật đầu:
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi bảo vệ mỏ linh diêm, đánh đuổi yêu tộc!"
Tô Bằng và những tu sĩ Xích Thiên khác nghe vậy đều lộ vẻ phấn chấn.
Thành thật mà nói, chỉ từ mô tả của Từ Hoa Đào, họ đã cảm thấy đội quân yêu tộc đến từ dị không này cực kỳ khó đối phó.
Hơn nữa đội quân yêu tộc này khí thế mãnh liệt như vậy, Xích Tiêu Thiên muốn trong thời gian ngắn hình thành lực lượng đối kháng bọn chúng, rất khó!
Nhưng một khi Lâm Hiên ra tay thì sẽ hoàn toàn khác!
Chúng tu sĩ đều tin chắc rằng Lâm Hiên nhất định có thể ngay lập tức ngăn chặn quân đại quân yêu tộc, tran thủ thời gian quý báu cho Xích Tiêu Thiên!
Tô Bằng vội vàng hành lễ nói: "Đế phu mời đi theo ta!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo nhóm tiểu bảo bối, đi theo đám tu sĩ Tô Bắng hỏa tốc đến An Dương thành.
...
Ngoài biên cảnh phía bắc của Xích Tiêu Thiên, ngàn vạn dặm.
Phía trên đám mây đen dày đặc, lơ lửng một con thuyền bay cực kỳ lớn, dài trăm vạn dặm.
Chiếc thuyền bay này hoàn toàn màu đen, chung quanh có huyền quang mờ ảo.
Nơi thân thuyền tiếp xúc với không khí hình thành khí lãng ( làn sóng khí) hình răng cưa sắc nhọn, trông vô cùng mạnh mẽ.
Dưới đáy phi thuyền có một động quật ( lỗ hổng) hình tròn khổng lồ, chu vi ít nhất mười vạn dặm.
Động quật khổng lồ hướng về đại địa bên dưới, giống như một cái miệng khổng lồ muốn nuốt chửng thứ gì đó trên mặt đất.
Lúc này, tại đại sảnh của thuyền bay.
Trên bảo tọa hỏa thạch cao lớn.
Một nữ tử yêu tộc tóc xanh da đỏ, cao lớn khác thường, mặc huyết tinh chiến giáp, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm cường hãn.
Một xà đầu yêu tộc da đỏ gầy gò vội đi vào đại ảnh, quỳ xuống trước mặt nữ tử yêu tộc, từ trong nạp giới lấy ra một cái túi lớn, cung kính dâng lên.
“Đại soát, trong túi này là linh diêm của An Dương thành Xích Tiêu Thiên!”
"Ừ.”
Đôi mắt nữ tử yêu tộc Cốc Lan sáng lên, lăng không cầm lấy cái túi.
Từ trong túi lấy ra một khối linh diêm hình dạng giống bôn tuyết, cho vào miệng cẩn thận nhấm nuốt, Cốc Lan không khỏi co rút con ngươi.
"Đồ tốt!"
Lập tức, trong con ngươi tử hắc sắc tràn đầy tham lam và dữ tợn, ả phun ra đầu lưỡi dài như cánh tay, phần dưới tách nhánh, cuốn toàn bộ linh diêm vào trong miệng.
Sau khi hưởng thụ thỏa thuê, các cơ trên mặt ả run rẩy dữ dội.
“Mỏ linh diêm này, bổn soái định rồi!”
Cốc Lan phất tay:
"Truyền lệnh xuống, Lãnh Huy tiếp tục dẫn quân tấn công An Dương thành từ phía bắc, số quân còn lại chia làm ba đường, vây công An Dương thành từ ba hướng đông, tây, nam!"
Xà đầu yêu tộc nghe vậy ngừng một chút, hành lễ nói:
"Đại soái, theo tại hạ biết, bên trong An Dương thành có Hoành Đạo Tông tọa trấn thủ hộ, bên ngoài có Xích Tiêu đại đế bố trí trọng binh canh gác bốn phía."
"Nhưng cho dù như thế, với thực lực của đại quân chúng ta, hoàn toàn có khả năn trực tiếp công phá phòng thủ phía bắc đánh thẳng một mạch, sau đó đoạt lấy linh diêm, tại sao phải phí nhiều công sức như vậy?"
Cốc Lan nghe vậy, lộ ra một tia khinh thường, nhìn xuống xà đầu yêu tộc, nói:
"Cư Vinh, tầm nhìn của ngươi còn quá hạn hẹp!
Cư Vinh chắp tay, nói:" Xin đại soái chỉ điểm!"
Cốc Lan đứng dậy, thân hình cao hơn một trượng, hiện rõ khí phách vô thượng.
"Bản soái vừa nếm thử, Linh diêm trong An Dương thành là linh diêm địa phẩm thượng giai, cực kỳ hiếm thấy!"
"Nếu chúng ta trực tiếp tấn công đi vào cướp đoạt linh diêm, vậy cũng chỉ có thể cướp đoạt một phần mà thôi, hơn nữa còn sẽ phá hư hoàn cảnh tự nhiên của mỏ linh diêm." .
"Cho nên, bổn soái muốn không phải là cướp đoạt đơn giản, mà là đem mỏ linh diêm trân quý mang về tinh cầu của chúng ta!"
"Mà bao vây bốn phía An Dương thành, là có thể ngăn cản đại quân Xích Tiêu Thiên cứu viện, để cho bản soái có thể an tâm dùng thuyền bay Tinh cương, đào đi mỏ linh diêm !"
Cốc Lan còn có một câu không nói.
Nếu có thể mang mỏ linh diêm về tinh cầu bản thổ, chiến công của ả nhất định sẽ đứng đầu.
Có lẽ ả thậm chí có thể bước một chân vào hội trưởng lão, trở thành người nắm trọng quyền.
Dù sao mỏ linh diêm đối với Sí Diễm tộc bọn họ mà nói vô cùng quan trọng, quan trọng như mạng sống của họ!
Cư Vinh nghe vậy không khỏi vỗ tay khen ngợi:
“Quả nhiên là đại soái, nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bội phục!”
Hắn không hề hoài nghi lời nói của Cốc Lan có yếu tố phóng đại.