Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 120

Độc Cô Sương ngây dại, mở to hai mắt đứng ở nơi đó, quên mất chạy đi.

Một vài cây kiếm bén nhọn, lập tức sẽ chém vào trên người của Độc Cô Sương, đột nhiên Hướng Tiểu Vãn hét lớn một tiếng, toàn thân bộc phát một loại lực lượng bất cứ giá nào, ôm chặt lấy Độc Cô Sương, nghiêng thân tránh ra một bên.

Ra tay mau, chính xác, hung ác, bộ dạng của cao thủ hạng nhất.

Người áo đen kia nhìn sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh nói: “Hắc hắc, không nghĩ tới nơi này sẽ có một võ lâm cao thủ, bất quá rơi vào trong tay ta, đừng mong chạy thoát.” Người áo đen kia hướng tới Hướng Tiểu Vãn, kiếm kia vèo vèo đâm mấy kiếm.

Hướng Tiểu Vãn liều mạng ôm Độc Cô Sương, dùng thân thể của mình ngăn ở trước người của Độc Cô Sương, lấy tư thế theo bản năng của nàng đi bảo vệ bé.

Nhất định không thể để cho Sương nhi có chuyện, năm tiểu tử này cũng không thể gặp chuyện không may, nàng nhất định phải bảo vệ bọn chúng.

Giờ phút này Hướng Tiểu Vãn càng thêm dựa vào một cỗ nghị lực, nhanh chóng thoáng qua sát chiêu của người áo đen kia.

“Đáng chết, như thế này mà có thể né tránh bốn kiếm của ta, nữ nhân đáng chết, xem đây, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.” Người áo đen bị bộ dạng lung tung né tránh của Hướng Tiểu Vãn giận đến hắn cắn răng, kiếm dài trong tay càng thêm hung ác hơn vừa rồi.

Hướng Tiểu Vãn ôm Sương nhi thở hồng hộc, nhưng nàng cũng không có buông tha chạy trối chết, lúc người áo đen không có chú ý, Hướng Tiểu Vãn nháy mắt ra dấu với bốn tiểu tử bên này, muốn bọn chúng thừa dịp cơ hội hiện tại chạy trốn.

Bốn tiểu quỷ nhận được ánh mắt ra hiệu của Hướng Tiểu Vãn, bọn chúng do dự nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, đáy mắt mọi người đều có cảm động, nước mắt lòe lòe, một ánh mắt, bốn người cắn răng len lén chạy ra khỏi Đệ Nhất Lâu.

Nhìn bốn tiểu tử rời đi Đệ Nhất Lâu, Hướng Tiểu Vãn vụng trộm thở phào nhẹ nhõm. Nàng ôm chặt Sương nhi, hướng về phía người áo đen chém giết không dứt kia giơ tay nói: “Đại hiệp, xin dừng tay.”

Kiếm của người áo đen kia rơi chỉ kém một cm ngang trước mặt Hướng Tiểu Vãn, nghe được thanh âm của nàng, người nọ lạnh lùng hừ một câu. “Chạy đi, sao không chạy nữa, hắc hắc, nữ nhân đáng chết, Lão Tử ta cuối cùng coi như chế phục được ngươi, nói, ngươi muốn chết kiểu nào, Lão Tử ta thành toàn ngươi.”

Lúc này Sương nhi trong ngực Hướng Tiểu Vãn lấy can đảm thò đầu ra, lẩm bẩm nói với người áo đen kia: “Này, ta nói vị đại hiệp không thể gặp người này, ngươi không phải là sát thủ sao, làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy.”

Người áo đen kia vừa nghe, giận đến tay hung ác, kiếm kia lần nữa vung lên, sắp đâm vào trên người của Độc Cô Sương, Hướng Tiểu Vãn vội vàng né tránh, nịnh nọt nói: “Đại hiệp, con ta có ý tứ là phong thái của ngài không giống người khác, chưa từng có ai, trước sau không có, nó bị khí chất đặc biệt của ngài làm ngây ngốc, cho nên mới nói như vậy thôi. Đại hiệp ngài xem chín đại hiệp bên kia, nơi nào có thể so với ngài, nhìn hình dáng ngài, đoán cũng biết là tuấn mỹ phi phàm, thần công cái thế.”

Người áo đen kia vốn là võ công yếu nhất, dáng vẻ xấu nhất trong mười người này, trong ngày thường không ít lần bị chín người kia đả kích, nhưng hôm nay nghe Hướng Tiểu Vãn nịnh hót, rất là dễ chịu, kiếm bén nhọn kia ngừng tạm, cười nhìn về Hướng Tiểu Vãn.

“Ngươi nói là thật?”

Hướng Tiểu Vãn hung hăng gật đầu, vì sợ Sương nhi khạc ra lời ngoài ý muốn nữa, nàng bưng kín Sương nhi.”Thật, những câu nói của tiểu nữ tử là xuất phát từ tâm, tuyệt đối không có nói láo.”

Người áo đen vừa nghe, miệng há ra, cười nói: “Hắc hắc, ta cũng cho là như thế.” Nói xong, vẫn không quên lắc đầu tự cho mình siêu phàm.

Ác ——

Hướng Tiểu Vãn nhịn vị chua cuồn cuộn, thỉnh thoảng ngượng ngùng nói: “Đại hiệp, hôm nay có thể chết ở trong tay ngài, là phúc khí tiểu nữ tu luyện kiếp trước, nhưng tiểu nữ tử chết có chút không cam lòng, tại sao cho đến một khắc khi chết, cũng không biết tên đại hiệp, điều này làm cho linh hồn sùng bái của ta, không cách nào nhắm mắt.” Hướng Tiểu Vãn nói xong lời cuối cùng, vì hiệu quả, lại khiến hai giọt nước mắt lăn ra ngoài.

Người áo đen kia vừa thấy, khuôn mặt lạnh như băng có chút động. Nữ tử này dù đáng chết, nhưng nàng là người duy nhất nói thật ra ở trước mặt ta, sao ta có thể để cho nàng chết. Hơn nữa, không phải chỉ là cái tên sao, nói cho nàng biết cũng được, nữ nhân này cũng sẽ không đoán ra thân phận của bọn họ.

Quyết định chủ ý, người áo đen thả kiếm trong tay ra, lạnh lùng nói: “Này, nữ nhân, nghe cho kỹ, Lão Tử ta tên là Hách Kiếm.”

Phốc ——

Thật tiện. Tên thật thông tục dễ hiểu, thật nghệ thuật.

“Ngươi cười cái gì?” Lại dám cười tên của hắn, đây chính là tên rất hay tuyệt thế mà tổ tiên hắn cầu xin được từ chỗ thần tiên, nữ nhân đáng chết này lại dám cười.

Kiếm người áo đen kia đã để xuống, lần nữa để ngang trước mặt Hướng Tiểu Vãn.

Hướng Tiểu Vãn run rẩy đưa tay, chỉ vào thanh kiếm kia, a dua nói: “Kiếm tốt, quả nhiên là một thanh kiếm tốt tuyệt thế.”

Phốc ——

Lần này, đến phiên Độc Cô Sương không nhịn được phun ra ngoài. Nước miếng ướt lòng bàn tay Hướng Tiểu Vãn.

Người áo đen vừa nghe, kiếm đã thu hồi lại nâng lên lần nữa. “Ngươi lại vẫn cười?”

“Đại hiệp ngài hiểu lầm, không có cười, chỉ là vừa rồi con ta để một cái rắm mà thôi.” Nói xong, Hướng Tiểu Vãn nhéo cái mông Độc Cô Sương một cái, mà đang lúc này, Độc Cô Sương thật thả ra một cái rắm.

“Ách? Thật là thối...” Áo đen nắm lỗ mũi, khinh bỉ trợn mắt nhìn Độc Cô Sương trong ngực Hướng Tiểu Vãn một cái, rồi sau đó chán ghét lui về phía sau mấy bước.

Đang ở nháy mắt người áo đen lui ra, Hướng Tiểu Vãn lanh tay lẹ mắt đã nắm một dây lụa thật dầy từ lầu hai rũ xuống, dùng sức xé ra, thân thể kia nhẹ nhàng bay tới cửa, Hướng Tiểu Vãn liều lĩnh bổ nhào vào, mạnh mẽ bảo vệ Sương nhi trong ngực, rơi trên mặt đất.

Khoảnh khắc rơi xuống, Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bất quá đang lúc cấp bách, nàng không thể suy nghĩ nhiều, hỗn loạn ôm chặt Sương nhi, xông ra đám người náo nhiệt.

Người áo đen sau lưng muốn xông ra ngoài, lại bị một mạt bóng đỏ phất tay cắt đứt. Đám người đánh nhau trong Đệ Nhất Lâu, ngay tại lúc bóng đỏ này xuất hiện thì toàn bộ ngừng lại.

Mười mấy tên áo đen cùng hai mươi tên nữ tử áo trắng cúi đầu đứng ở bên cạnh bóng đỏ, mặc dù trong lòng bọn họ tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Bóng đỏ này, chính là Đệ Nhất Công Tử ở Đệ Nhất Lâu, không người nào thấy bộ dáng của hắn, càng không người nào biết tên của hắn, thân phận, cùng với lai lịch.

Môi dưới lụa đỏ, tà mị giương lên. “Các ngươi đều lui ra đi, bổn tôn còn có chuyện phải xử lý.”

Đám người kia hơi sững sờ, ngay sau đó run rẩy gật đầu. “Dạ,”

Bóng đỏ trong ánh mắt những người này, tung người chợt lóe, thân thủ yêu mị kia, lập tức tan biến tại Đệ Nhất Lâu.

Trong đám người Hướng Tiểu Vãn ôm chặt Độc Cô Sương, thở phì phò chạy trốn.

“Nhũ mẫu, người thả con xuống đi, tự con đi.” Độc Cô Sương thấy Hướng Tiểu Vãn mệt chết đi, trong lòng nhỏ của bé đau lòng, mới vừa rồi nhũ mẫu liều mạng bảo hộ bé, bé biết, đối thoại nhìn như khôi hài của nhũ mẫu và người áo đen kia, kì thực là nhũ mẫu đang cố gắng đánh lạc hướng, tìm cơ hội mang bé rời đi địa phương nguy hiểm kia.

Hướng Tiểu Vãn khẽ mỉm cười với Sương nhi. “Sương nhi con yên tâm, nhũ mẫu không có sao, nhũ mẫu dẫn con đi tìm bọn A Ly.”
Bình Luận (0)
Comment