Vũ Khí Hình Người

Chương 101

Edit: Ry

Gác mái ở trên tầng cao nhất đã lâu không có ai đặt chân tới, lúc này cửa vào nhẹ nhàng hé ra một cái khe.

Con đường trèo lên vô cùng khó khăn, từ tầng 6 lên gác mái chỉ có một cái cầu thang vừa nhỏ hẹp còn dốc đứng.

Cửa vào gác mái cùng kiểu với cửa sổ trên mái nhà, cần phải dùng sức đẩy tấm che ra, trên đó dính đầy bụi bặm. Tiểu Minh dùng sức tới nỗi tay cũng run mới miễn cưỡng đẩy sang được một đoạn đủ chui qua. Thậm chí động tác có biên độ không quá lớn này cũng khiến từng lớp mạng nhện hiện ra.

Vô số bụi bặm trút xuống, nhảy múa dưới ánh đèn.

Bình thường Tiểu Minh luôn gù lưng nên cậu ta trông có vẻ rất thấp bé. Nhưng lúc này mới phát hiện, thật ra vóc người cậu ta cũng khá cao, gần 1m85, phải khom lưng cúi đầu mới chui vừa lối vào chật hẹp kia.

Vừa thò đầu vào gác mái tối tăm, cậu ta đã bị bụi làm ho sặc sụa. Căn gác xép cực kì tĩnh lặng vang vọng âm thanh không thể kiềm chế này.

Bụi quá.

Chỗ này không thuộc phạm vi sinh hoạt trong biệt thự nên chủ nhà cũng không yêu cầu người chơi đảm nhiệm công tác vệ sinh lên quét dọn.

Cũng chính vì quá lâu không có ai ra vào, trên này không chỉ tích vô số bụi bặm, mà còn không có hơi người, u ám kinh người. Tiểu Minh như sợ quấy nhiễu ma quỷ ẩn núp trong bóng tối của gác xép, từ lúc bắt đầu ho đã liều mạng che lại miệng mũi mình, nhưng hoàn toàn không giấu được phản ứng sinh lí này.

Thanh âm nhỏ bé từng chút thoát ra khỏi kẽ ngón tay, chính vì động tác cố nén giữa chừng này mà hơi thở bị ngược dòng, nghẹn ở khí quản, làm mặt cậu ta đỏ bừng, sắp không thở nổi, rơi vào trạng thái cực kì nguy hiểm.

Nguyên Dục Tuyết ở ngay sau Tiểu Minh.

Cậu vẫn còn đang đứng trên cầu thang, thấy phản ứng lạ thường của Tiểu Minh thì hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bước lên, chui vào gác mái.

Nguyên Dục Tuyết không thấp, nhưng cơ thể cậu vô cùng mềm mại, eo cũng dẻo nên chui vào trong dễ hơn Tiểu Minh, tốc độ cũng nhanh hơn. Trong ánh sáng mờ tối, cậu chuẩn xác bắt được tay Tiểu Minh, để cậu ta thả bàn tay đang che miệng ra.

"Hít thở đi." Nguyên Dục Tuyết nói.

Một hơi đang tắc trong cổ lập tức sặc ra, tuy là tiếng ho càng thêm lớn, nhưng cũng không đến mức ngạt thở chết tại chỗ.

Cậu ta mở to đôi mắt đỏ hồng nhìn Nguyên Dục Tuyết, ấp úng nói: "Cảm ơn cậu."


A Kiếm vẫn đang đứng dưới cầu thang, không nhúc nhích được, có chút bất đắc dĩ nói: "Hai người tránh ra cho tôi lên trước được không?"

Thế là Tiểu Minh sợ hãi nhường vị trí, Nguyên Dục Tuyết cũng hơi di chuyển vào trong để chỗ cho A Kiếm trèo lên.

Gác mái không cao, hơi nhảy lên là có thể chạm trần, thế nên có vẻ tù túng. Nhưng so với lối vào chật hẹp thì họ không cần phải khom lưng.

Thật ra theo ý của Tiểu Minh, tuy là cậu ta nhờ hai người cùng mình đi làm nhiệm vụ, nhưng chỉ cần đứng chờ ở cửa vào là được, có thể cầm đèn pin soi giúp cậu ta một chút đã là quá tốt. Hai người lại cứ thế theo vào khiến Tiểu Minh ngập ngừng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng.

Ba người im lặng đi vào trong gác mái tìm kiếm.

Tiểu Minh có mang đèn pin, cậu ta định lấy ra soi đường, nhưng trước khi bật đèn lại như chợt nhớ ra, dè dặt nhìn sang hai người kia, thử hỏi ý kiến: "Có thể bật đèn không?"

Cậu ta sợ quấy nhiễu thứ gì đó, thái độ vô cùng dè chừng cẩn thận.

A Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói: "Bật đi."

Nguyên Dục Tuyết không nói gì, với cậu thì có bật đèn hay không cũng vậy, gác mái tối om om với bên ngoài đèn đuốc sáng trưng đều như nhau, không ảnh hưởng thị lực của cậu.

Tiểu Minh hơi hít vào, bật bèn pin mình chuẩn bị lên, đi vào trong gác mái tìm kiếm.

Thật ra cậu ta rất rất sợ đèn sẽ soi ra thứ gì đó kinh khủng, ví dụ như một cái mặt quỷ, hoặc là bóng ma thoáng vút qua. Nhưng không biết nên cảm thấy thất vọng hay là may mắn, ánh sáng của đèn pin lại chỉ soi được một khoảng ngắn đã bị nuốt vào trong bóng tối.

Phạm vi soi sáng chỉ chừng nửa mét, miễn cưỡng thấy được chân mình.

Tiểu Minh cẩn thận đi về phía trước, Nguyên Dục Tuyết thì đi nhanh hơn hẳn, thấy hai người kia tụt lại đằng sau còn hơi nghiêng đầu hỏi: "Hai người có cần nắm lấy tay tôi không?"

Mặt Tiểu Minh hơi đỏ lên, cúi đầu trong bóng tối, giọng nói khô khốc, lắc đầu từ chối: "Không cần đâu."

A Kiếm cũng khựng lại, nhưng lúc này tay y đang đặt lên chiếc kiếm gỗ được bọc vải đằng sau, mất mấy giây mới trả lời: "Không cần."

Nguyên Dục Tuyết sẽ không ép, cậu đi nhanh hơn bọn họ một chút, như có mục tiêu rõ rệt trong bóng tối, vô hình chung trở thành người dẫn đầu.


Tiểu Minh cẩn thận ngó nghiêng trong căn gác ngập bụi tràn đầy hơi thở cổ xưa, cũng bị động tác của Nguyên Dục Tuyết ảnh hưởng, vô thức đuổi theo bước chân cậu đi về phía trước. Chỉ là cậu ta vẫn bất an, cảm thấy Nguyên Dục Tuyết đi nhanh quá, nhưng chỉ dám lí nhí nhắc: "Nguyên Dục Tuyết, cậu, cậu đi chậm thôi, nguy hiểm lắ..."

Cậu ta còn chưa nói hết đã nghe Nguyên Dục Tuyết mở miệng: "Thấy rồi."

Thấy gì?

Trong đầu Tiểu Minh lướt qua ý nghĩ này, cũng vô thức hỏi ra.

Nguyên Dục Tuyết đáp: "Búp bê vải."

Bọn họ tới gác mái là để tìm búp bê vải mà chủ nhà sai Tiểu Minh đi lấy.

Tiểu Minh hiểu ra thì còn khá mừng, vô thức đi về phía Nguyên Dục Tuyết, lại cảm giác trước mắt có thứ gì màu trắng bay qua. Cậu ta vô thức nhìn sang, đập vào mắt là một cái xác đang treo trên xà nhà, không cao lắm, giống một đứa bé. Cổ của nó treo một đoạn vải trắng, mà lúc này cặp chân thõng xuống kia đang nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung, gần ngay trước mắt, lắc qua lắc lại lướt trên cổ và vai Tiểu Minh, làm chỗ đó nổi gai ốc.

Khoảnh khắc này khiến người ta hãi hùng, Tiểu Minh dựng hết cả tóc gáy, như thể máu thịt trong người đều lạnh đi. Cậu ta có vẻ muốn hét lên, trên thực tế không phát ra được âm thanh nào đã ngã ra sau.

Nguyên Dục Tuyết ngạc nhiên, vội kéo tay Tiểu Minh trong bóng tối mới không khiến cậu ta đập đầu xuống đất.

Nhưng Tiểu Minh ngã ra sau đã tạo thành trọng lực quá lớn, chỉ có một tay làm điểm tựa thật sự không ngăn được cú ngã.

Nguyên Dục Tuyết có thể kéo mạnh hơn, nhưng làm thế thì có khi Tiểu Minh sẽ gãy xương. Thế là cậu cũng lảo đảo bước nửa bước, theo quán tính hơi chúi người về phía trước, dùng tư thế vi diệu này để cân bằng lại, thoáng nhìn xuống, đúng lúc đối diện với khuôn mặt hoảng sợ của Tiểu Minh.

Trong quá trình đèn pin rơi xuống đất, nó dựng thẳng lên, chiếu vào mặt Nguyên Dục Tuyết, tia sáng đúng lúc chĩa vào mắt cậu khiến hàng mi khẽ rung, chớp mắt một cái.

Tiểu Minh cũng theo đó nhắm tịt mắt lại.

Cuối cùng chùm sáng rơi trên phần da tái nhợt của Nguyên Dục Tuyết, chiếu rọi xương quai xanh xinh đẹp mảnh khảnh. Nhưng ngoài làn da sáng như tuyết ấy ra, từ ánh đèn cũng có thể mơ hồ thấy được bên tai Nguyên Dục Tuyết đang có hai cái chân có màu da quái dị đang đung đưa.

A Kiếm cũng giật mình bởi biến cố này. Y nhìn Tiểu Minh ngã xuống và thi thể đang đung đưa bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, lập tức bạnh mặt, rút cây kiếm gỗ sau lưng.


Lớp vải quấn chặt từng vòng trông rất khó cởi ấy lại bung ra ngay tức khắc, để lộ dáng vẻ của thanh kiếm y đeo --- Trong căn gác toàn tro bụi, cây kiếm thoang thoảng một mùi gỗ đào lạ kì.

Thân kiếm có màu nâu đỏ, rất đẹp, phía trên còn in một lớp phù văn màu vàng.

A Kiếm đã đứng thẳng, niệm một câu chú rồi giơ mũi kiếm gỗ đào chém xuống.

Nguyên Dục Tuyết thoáng giật mình, bắt lấy cổ tay A Kiếm, khó khăn dừng lại mũi kiếm gỗ đào kia.

Nhưng kiếm khí sắc bén vẫn bắn một chút ra, sượt qua cổ Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết không tránh, thế nên tạo thành một vết đỏ cực nhỏ.

Mà một tia kiếm khí đó cũng miễn cưỡng trúng vào thi thể, làm rách trang phục của nó.

A Kiếm cảm giác được lòng bàn tay mềm mại lành lạnh trên cổ tay mình, hơi ngẩn người. Thấy mình suýt khiến người ta bị thương thì nghiêm mặt nói: "Cậu chặn trước mặt tôi làm gì? Cẩn thận một chút... Tránh ra."

Y bình tĩnh lại, cho là Nguyên Dục Tuyết bị con quỷ kia mê hoặc tâm trí --- Ở phó bản trước y đã gặp phải đồng đội như vậy. Thế là lập tức đọc câu chú Thanh Tâm, muốn đánh vào người Nguyên Dục Tuyết, lần này lại bị Nguyên Dục Tuyết né tránh.

Trong bóng tối, làn da tuyết trắng mềm mại, chiếc cổ thon dài, chỉ là trên đó có một vết đỏ nhỏ vô cùng chói mắt, khiến màu sắc càng bật lên. Nguyên Dục Tuyết cũng bó tay, cậu im lặng mất một lúc mới như tìm lại được giọng nói của mình: "... Anh nhìn kĩ lại đi."

"Nó là búp bê vải cần tìm."

Nói đến búp bê vải, mặc dù người chơi nghĩ đến búp bê vải trong phó bản cũng sẽ không cho rằng nó trông đáng yêu. Hoặc là được may mấy con mắt kì quái, hoặc là mặt có vô số vết sẹo dị hợm, trước kia không phải họ chưa từng gặp loại tà vật như này, nhưng tư duy vẫn bị đóng khung trong một khái niệm chung chung.

Thế nên thật sự không nghĩ rằng búp bê vải... Có thể sẽ to bằng con người.

A Kiếm sửng sốt mất mấy giây, nhặt đèn pin của Tiểu Minh lên chiếu qua thì thấy, cái xác và bóng ma khiến y phải ra tay đúng là làm bằng bông. Mà vết máu trên người nó chẳng qua chỉ là một chuỗi chỉ đỏ được may lên.

Đây là một con búp bê có kích cỡ bằng một bé gái.

Tỉ lệ tay chân đều theo quy chuẩn, mặc một chiếc váy vải, ngũ quan được thêu lên. Mặc dù được thêu bằng sợi bông, nhưng ngũ quan của nó khá sinh động, khiến người ta sợ hãi, hiệu ứng Uncanny Valley không ngừng trỗi dậy vào thời điểm này.

Nhưng đúng là không phải xác chết, chỉ là một con búp bê vải.

Lúc này Tiểu Minh mới nhận ra, lên tiếng trong bóng tối: "Tôi phải... Mang nó xuống?"


A Kiếm im lặng một hồi mới hỏi: "Chắc chắn là nó chứ? Không có loại bé bé cầm được bằng một tay..."

Trước đó Nguyên Dục Tuyết đã rà quét bên trong gác mái, vật phẩm duy nhất có hình dạng và chất liệu phù hợp với khái niệm búp bê vải chỉ có con búp bê hình người đang treo trên xà nhà này.

Cậu nói: "... Hẳn là không. Nhưng nếu hai người muốn thì có thể thử tìm."

Tiểu Minh không nói gì. Cậu ta biết có tìm tiếp cũng không có nhiều ý nghĩa. Thế là giữa mang con búp bê này xuống với tiếp tục tìm trong gác, Tiểu Minh khó khăn chọn cái trước.

Cậu ta run rẩy cởi sợi dây đang treo cổ nó, miễn cưỡng ôm trong tay, cố hết sức để giữ giọng mình bình tĩnh: "Chúng ta xuống thôi."

Ít ra đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này ba người mới rời khỏi gác xép, Tiểu Minh gần như là lảo đảo, suýt lăn từ trên cầu thang xuống.

Mà về lại biệt thự sáng ngời ánh đèn, A Kiếm mới phát hiện, vết thương trên người Nguyên Dục Tuyết thật sự rất dễ thấy.

Da cậu vốn đã tái, một chút thương tích cũng vô cùng rõ rệt, thế nên vết máu kia càng thêm gai mắt. Lúc nãy trong bóng tối A Kiếm đã thấy một lần, nhưng không nghĩ là nghiêm trọng nên vô thức bỏ qua. Lúc này đối mặt với vết máu đỏ thắm kia, chẳng biết sao, trong lòng lại trồi lên cảm nhận khó tả, thậm chí là vô cùng áy náy.

Y nhìn vết thương, ngây người mất một lúc lâu mới nói: "... Xin lỗi, lúc đó tôi trượt tay."

Ban đầu Nguyên Dục Tuyết còn không ý thức được là A Kiếm đang xin lỗi mình, cho đến khi nhận thấy ánh mắt của y, đang chuẩn bị đáp lại thì trên người Tiểu Minh vang lên âm báo tin nhắn. Nguyên Dục Tuyết bị dời sự chú ý, ánh mắt rơi trên người cậu ta.

Tiểu Minh ôm con búp bê vải kia, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Dưới ánh đèn sáng ngời, búp bê không còn đáng sợ khủng bố như ban nãy, không đến mức nhầm thành thi thể. Chỉ là ngũ quan và tỉ lệ cơ thể cực kì gần với con người vẫn khiến người ta thấy gai gai. Tâm trạng cậu ta hơi xuống dốc nhìn con búp bê, còn đang nghĩ ngợi gì đó thì nghe được tiếng báo tin nhắn, lập tức bị dọa giật bắn mình.

Cậu ta cảm nhận được ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết, thế là cố giữ cho bản thân bình tĩnh lấy di động ra, xem tin nhắn.

Tác giả có lời muốn nói:

First blood đến từ vị trí đồng đội (không phải)

_________________________

Mí hôm nay lại đam mê một em võng du thực tế ảo hí hí, đào không thì chưa biết nhưng nhiều khả năng là không vì đào thì chắc mấy bữa nữa tui phải mở donate mua salonpas dán lưng...

Dồn chương up trong hôm nay để thứ 5 6 7 không đăng chương lol. Thú thật là tui lười beta lắm luôn, nên có khi dồn vào đăng như này lại dễ hơn là mỗi ngày 1-2 chương =))))))

Bình Luận (0)
Comment