Edit: Ry
Đúng là những người khác đã hỏi được rất nhiều chuyện liên quan tới Giới Chu Diễn từ Nguyên Dục Tuyết.
Cũng không phải kĩ thuật hỏi thăm tin tức của họ cao siêu, mà thuần túy là do Nguyên Dục Tuyết không có ý định giấu diếm.
Cậu không phải kiểu tính cách sẽ nói dối, người khác hỏi gì cậu đáp nấy.
Toàn bộ thông tin liên quan tới phó bản trước và mối quan hệ với Giới Chu Diễn.
Nghiêm chỉnh mà nói, Giới Chu Diễn và Nguyên Dục Tuyết cũng quen biết chưa đủ lâu, chẳng qua chỉ tiếp xúc trong một phó bản.
Nhưng phó bản đó từ miệng Nguyên Dục Tuyết kể nghe vô cùng nguy hiểm, trong hoạn nạn gặp chân tình, tình cảm của hai người tăng mạnh, thân thiết hơn hẳn những người khác, như thể bạn tốt nhiều năm. Điểm này có vẻ cũng không có gì bất hợp lí --- Dù sao muốn đào sâu thì thời gian họ quen biết Nguyên Dục Tuyết còn ngắn hơn, nhưng đã có chút tình cảm tình nghĩa, mấy chuyện này thật sự phụ thuộc rất nhiều vào việc trông có vừa mắt không.
Nhưng vấn đề không nằm ở đây. Dựa trên thông tin Nguyên Dục Tuyết cung cấp, Giới Chu Diễn chỉ là một người chơi thôi, tại sao hắn lại có thân phận đặc biệt như vậy trong phó bản, thậm chí phó bản còn thiết lập bối cảnh thiên vị hắn rõ rệt... Nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào, thân phận này có thể làm quá nhiều chuyện, dễ dàng khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Bọn họ tin Nguyên Dục Tuyết sẽ không lừa họ... Đương nhiên cũng không có gì để mà phải lừa.
Thế nên phương hướng đắn đo lại không phải là tìm tòi yếu tố hư giả trong thông tin Nguyên Dục Tuyết cung cấp, mà là tìm điểm lạ trong những logic tưởng chừng vô cùng hợp lí kia. Ví dụ như tại sao 2 phó bản liên tiếp, Giới Chu Diễn đều xuất hiện sau mà không phải cùng lúc với những người chơi khác.
Phó bản lần này càng khỏi phải nói, tất cả người chơi tập trung ở biệt thự, thậm chí còn làm nhiệm vụ được mấy ngày rồi Giới Chu Diễn mới xuất hiện.
Ở phó bản trước của Nguyên Dục Tuyết tức phó bản trường học, tất cả người chơi cũng đều báo danh rồi Giới Chu Diễn mới xuất hiện, chuyển vào kí túc xá sau, suýt không có cả giường. Trừ chi tiết đó ra thì cũng không có cách nào để chứng minh thân phận người chơi của hắn.
Sau khi phân tích toàn bộ thông tin, A Kiếm nói chuyện tương đối bộc trực, y hỏi thẳng Nguyên Dục Tuyết một vấn đề: "Cậu cảm thấy hắn là người chơi à?"
Nguyên Dục Tuyết thoáng im lặng.
Thật ra cậu cũng phát hiện điểm khác biệt giữa Giới Chu Diễn và người chơi khác, ví dụ như cậu không thể quét hình thông tin cơ thể hắn, nhưng chưa từng tỉ mỉ nghiên cứu. Vì với cậu mà nói, Giới Chu Diễn giống như một người chơi thật sự... Hắn phù hợp với thân phận người chơi, lại như một sự tồn tại đặc biệt.
Nguyên Dục Tuyết có hơi do dự.
Cũng vì chút do dự im lặng này, những người khác cảm nhận được, vội hỏi thêm: "Liệu cậu có bao giờ cảm thấy hắn là... NPC đặc biệt không?"
Kinh nghiệm vượt phó bản của A Kiếm rất phong phú, khi những người khác còn đoán già đoán non, y đã nghiêm nghị nói: "Trong một vài trường hợp đặc biệt, một NPC quỷ quái sẽ không chỉ xuất hiện trong một phó bản. Tôi đã từng trải qua tình huống tương tự, trong phó bản này lại nghe được thông tin của một NPC khác thuộc phó bản mình từng chơi, mà hai phó bản đó hoàn toàn không liên quan gì đến nhau --- Mặc dù tôi không tận mắt nhìn thấy NPC kia, nhưng cũng đủ để chứng minh một vài chuyện. Có vài NPC có thể đi lại giữa các phó bản, chỉ là loại xác suất này rất thấp."
Thế nên rất nhiều người chơi không biết.
Nhưng tỉ lệ dù có thấp thì cũng không phải là không thể xảy ra.
Có lẽ Nguyên Dục Tuyết đã gặp phải tình trạng này.
Y xác nhận với Nguyên Dục Tuyết thêm lần nữa: "Cậu đã từng gặp hắn trong khu vực an toàn chưa?"
Thực tế thì Nguyên Dục Tuyết chưa từng liên lạc với bất cứ người chơi nào ở khu vực an toàn.
Mặc dù cậu đã nhắc tới chuyện này, nhưng không thể phủ định suy đoán của A Kiếm.
Nhất là có vài NPC biết được sự tồn tại của người chơi, thậm chí có thể đóng giả làm người chơi.
Trong vài nhiệm vụ đặc thù, NPC không chỉ có thể đóng vai người chơi, thậm chí còn có hệ thống tương tự, ẩn náu giữa người chơi, tìm cơ hội đâm họ một nhát. Là thiện hay ác thì chủ yếu phụ thuộc vào thiếp lập của phó bản.
Mà hầu hết thái độ của NPC với người chơi luôn là tràn đầy ác ý.
Lúc này A Kiếm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Y nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, giọng hơi khàn: "Ở phó bản trước, có lẽ hắn là người bạn giúp đỡ cậu. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ở trong phó bản này, hắn không phải kẻ địch của cậu."
Mặc dù câu này chĩa mũi nhọn quá rõ ràng, khơi mào mâu thuẫn, nhưng lại rất có lí.
"Không phải tộc ta, ắt không cùng đường." Lão Vương khẽ thở dài.
Thậm chí giữa người chơi với nhau cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Ở phó bản trước có thể là đồng đội hợp tác, phó bản sau chưa chắc hai người đã không phải đối thủ cạnh tranh, không nảy sinh bất cứ mâu thuẫn gì.
Lòng người vốn là thứ không thể khống chế nhất, huống chi là với NPC ma quỷ.
Bọn họ không phải cố ý nói xấu Giới Chu Diễn, nhưng quan hệ của hắn với Nguyên Dục Tuyết quá đặc thù, thậm chí lúc thi hành nhiệm vụ cũng không tránh khỏi liên quan mật thiết. Ý của A Kiếm và lão Vương đều là muốn Nguyên Dục Tuyết đề phòng Giới Chu Diễn một chút... Dù sao thì hắn không phải là người.
Nhưng khác hẳn với vừa rồi không thể khẳng định Giới Chu Diễn là người chơi, lần này Nguyên Dục Tuyết lại không chút do dự đáp: "Cậu ấy sẽ không hại tôi."
A Kiếm mím môi, khuôn mặt tuấn tú dường như phủ thêm một tầng bóng tối. Y hỏi: "Sao cậu có thể chắc chắn chuyện đó?"
"... Bởi vì với các người mà nói." Nguyên Dục Tuyết thoáng dừng vài giây, lẳng lặng nhìn họ: "Tôi cũng là dị loại."
Thiếu niên với nước da tái nhợt yên tĩnh ngồi trước mặt họ, bỗng thốt ra một câu như vậy. Cậu giương mặt nhìn về phía A Kiếm, con ngươi đen nhánh như màn đêm: "Tôi cũng sẽ làm hại mọi người sao?"
A Kiếm bỗng thấy hốt hoảng, y vô thức mở miệng: "Cậu không phải dị loại."
"Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ biến thành quái vật." Nguyên Dục Tuyết lại rất cố chấp: "Các người không phải tôi, sao có thể khẳng định tôi không phải quái vật?"
Đúng là A Kiếm không có thiện cảm với Giới Chu Diễn, thế nên mới suy luận theo hướng tồi tệ nhất, nhưng trong giây phút này, y dường như hiểu được lời mình nói ra quá quắt đến mức nào, làm tổn thương Nguyên Dục Tuyết.
Dù lúc này Nguyên Dục Tuyết trông vô cùng bình thản, tâm trạng cũng phẳng lặng, nhưng đáy lòng y vẫn dấy lên cảm xúc luống cuống. A Kiếm lập tức lùi bước: "Xin lỗi, tôi không có ý đó... Tôi không nên nghi ngờ bạn cậu."
"... Không sao."
Khi người khác lùi bước, Nguyên Dục Tuyết sẽ luôn toát ra sự mềm mại không phù hợp với vẻ ngoài lạnh nhạt. Cậu rủ mắt nói: "Anh nói không sai, nhưng tôi tin cậu ấy."
Nguyên Dục Tuyết đã tỏ rõ thái độ, những người khác cũng không dám nghi ngờ Giới Chu Diễn.
Bầu không khí trở nên hài hòa hơn hẳn, có nhân phẩm của Nguyên Dục Tuyết cam đoan, những người khác cũng miễn cưỡng buông lỏng đề phòng và lo lắng.
Dù sao thì có một NPC thân thiện cùng chiến tuyến với họ trong phó bản thì thật sự quá may mắn. Chung quy mọi chuyện cũng không thể tệ hơn được nữa --- Huống hồ còn chưa thể xác định Giới Chu Diễn có phải là NPC có thể xuất hiện trong nhiều phó bản có tỉ lệ cực thấp kia không.
Đúng vào thời điểm này, Giới Chu Diễn vào bếp cũng ra ngoài cùng chị Đỏ.
Mọi người đã kết thúc đối thoại, một đám vừa rồi hỏi thăm lai lịch của Giới Chu Diễn, về sau cũng không nói xấu câu nào nữa nên tất cả đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút chột dạ giải tán, tiện thể giúp chị Đỏ và Giới Chu Diễn bưng đồ ăn.
... Xét về mức độ nào đó, vị khách này đúng là rất dễ chăm, còn giúp người ta làm việc nữa.
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn Giới Chu Diễn, hơi nghiêng đầu.
Mặc dù cậu biết Giới Chu Diễn vào bếp, nhưng không ngờ hắn ở trong đó lâu như vậy, thế là thuận miệng hỏi một câu.
Giới Chu Diễn hơi đờ ra, như thể làm chuyện gì khó nói: "... Tôi vào học nấu nướng. Chỉ là thành quả không ra sao, rất khó ăn nên xử lý rồi."
Trong ấn tượng của Nguyên Dục Tuyết, cậu chưa từng tiếp xúc với thức ăn dở. Đồ ăn của con người với người máy thật sự là phong phú hương vị.
Nhưng Giới Chu Diễn đã miêu tả là "khó ăn", trong đầu cậu không khỏi hiện lên vài hình ảnh tương đối đáng sợ, đều là những món có bề ngoài hết sức kì lạ. Nguyên Dục Tuyết lại vẫn nghiêm túc an ủi hắn: "Luyện tập thêm chút sẽ tiến bộ thôi."
Giới Chu Diễn: "Ừ."
Có điều Giới Chu Diễn đã khơi dậy một mục tiêu mới trong lòng Nguyên Dục Tuyết... Cậu chưa từng nghĩ tới việc có thể tự nấu cho bản thân.
Nguyên Dục Tuyết bèn nói: "Có rảnh thì về sau tôi cũng sẽ học nấu ăn. Chúng ta có thể học cùng nhau, hoặc là tôi học xong dạy cho cậu."
Giới Chu Diễn khựng lại.
Hắn tưởng tượng hình ảnh đó, chẳng biết sao tâm tư như muốn bành trướng, có hơi kích động, hai má còn không giải thích được mà nóng lên.
Hắn có chút... Chờ mong.
Lại vội vàng "ừ" một tiếng.
Mặc dù hai câu liên tiếp hắn đều chỉ nói một chữ, nhưng dường như câu thứ hai có thêm rất nhiều cảm xúc kì lạ. Ngay cả Nguyên Dục Tuyết cũng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, cậu phát hiện tâm trạng hiện giờ của Giới Chu Diễn có vẻ rất tốt.
Nguyên Dục Tuyết hơi mỉm cười, hỏi hắn: "Cậu vui đến vậy sao?"
Giới Chu Diễn sửng sốt, không trả lời. Nhưng mặt hình như lại càng thêm nóng, một lúc sau hắn mới thành thật đáp: "Vui."
- -- Giới Chu Diễn hơi sốt ruột, cơ thể này vừa mới được chế tạo, mà còn mạnh hơn cái xác cũ, hẳn là không dễ hỏng như vậy.
Rõ ràng hắn đã thí nghiệm.
Nhưng mà cứ gặp phải Nguyên Dục Tuyết là sẽ có vấn đề.
...
Đến giờ ăn tối, ngoài Nguyên Dục Tuyết và chị Đỏ ra, không ai biết thật ra Giới Chu Diễn đã nấu một mâm cơm y xì.
Chỉ là đã bị hắn "tiêu hủy", không ai phát hiện.
Vốn dĩ người chơi còn lo lắng vị khách trông có vẻ khó gần này sẽ mang tới phiền phức cho biệt thự. Giống như chủ nhà thông qua tin nhắn giao việc cho họ, một câu mệnh lệnh của khách cũng có thể là nhiệm vụ ẩn, không làm được có khi còn gặp xui xẻo.
Nhưng thực tế thì Giới Chu Diễn khá dễ chiều, cũng không sai khiến Tiểu La, chỉ là một mực dính lấy Nguyên Dục Tuyết. Nếu không phải độ hiện diện của hắn quá cao, Giới Chu Diễn luôn im lìm thật sự như tàng hình trong nhóm người chơi.
Phòng cho Giới Chu Diễn đã được bố trí xong xuôi, ở ngay tầng hai, bên cạnh phòng Nguyên Dục Tuyết.
Căn cứ theo giờ sinh hoạt nhất quán của biệt thự, tất cả người chơi đều ngủ rất sớm, để tránh nửa đêm gặp quỷ.
Lúc hai người tách ra về phòng ngủ, Nguyên Dục Tuyết chỉ vào phòng mình nói: "Ban đêm có chuyện thì có thể tới tìm tôi."
Cậu ngẫm nghĩ rồi bổ sung: "Nhưng tốt nhất đừng ra ngoài, ban đêm sẽ có chút phiền toái."
Giới Chu Diễn nhìn theo hướng Nguyên Dục Tuyết chỉ, do dự nghĩ... Vậy hắn có thể có chuyện luôn không, hắn muốn tìm Nguyên Dục Tuyết ngay bây giờ.
Nhưng đương nhiên Giới Chu Diễn cũng biết loại yêu cầu này quá vô lí, thế nên không nói, chỉ dè dặt gật đầu: "Ừm."
Bóng đêm hoàn toàn buông xuống, biệt thự chìm trong tĩnh lặng.
Nhưng việc đêm qua chị Đỏ suýt gặp chuyện dường như đã đặt nền tảng cho khúc nhạc dạo về đêm trong biệt thự. Hiện giờ buổi tối ở trong phòng cũng không còn an toàn như trước.
Nửa đêm, mặc dù các người chơi không nghe được tiếng con gái gào thét và mắng chửi nữa, nhưng lại đổi sang một loại âm thanh ồn ào khác khiến người ta bực bội hơn, như thể dưới lầu có người đang mở tiệc vậy... Còn không phải là tổ chức từ tối, mà là đêm khuya rạng sáng tự dưng mở tiệc mới đáng ghét.
Khó khăn lắm mới chịu yên, người chơi nằm trên giường cau mày. Lão Vương lại nghe được một chuỗi tiếng động kì quái.
Nếu bảo ồn thì cũng không hẳn, chỉ là rất đáng ghét.
Âm thanh đó vô cùng có quy luật, một tiếng rồi một tiếng, như thể đang gõ cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn tui đọc truyện tui viết xong bảo tui nếu công thường xuyên đổi xác như thế, về sau yêu nhau rồi cũng thường xuyên đổi cơ thể, vậy chẳng phải lúc ứ ừ sẽ luôn là trai tân sao, dễ bị kích thích lắm
Tôi:???? (Đây không phải xe tới nhà trẻ*, mau cho bé xuống!)
Nói thẳng ra là khả năng nắm bắt trọng điểm của cổ luôn rất tuyệt (yên lòng.jpg)
*Có thể bạn chưa biết, bên Trung dùng từ lái xe để ám chỉ việc nói mấy chuyện bậy bạ 18+ =)))))) Bạn tác giả đang nghĩ đen tối, tác giả kiểu bé còn ngây thơ trong sáng chưa trưởng thành mau cho bé xuống!! =)))))))))))))