Vũ Khí Hình Người

Chương 124

124. Sống Thử Ở Nhà Ma (31): Lần sau cậu đi làm nhiệm vụ có thể đưa tôi theo không?

Edit: Ry

Thật ra con độc quỷ này cũng coi như tận chức tận trách, nhận nhiệm vụ nên mới đi đối đầu với Nguyên Dục Tuyết, ai mà ngờ được chọn đúng Đại Ma Vương có độ khó cao nhất.

Nhiệm vụ thất bại thì thôi, còn bị sỉ nhục tinh thần.

Độc quỷ hết sức thành thật, nói hết những chuyện nó trải qua, không khác mấy những gì Nguyên Dục Tuyết tìm hiểu được.

Chủ nhà đời thứ nhất của biệt thự 101 là một tên tội phạm giết người biến. thái, mà con quỷ này khi còn sống, xui xẻo sao lại chính là bạn thân của tên tội phạm giết người đó.

Không chỉ bị "bạn thân" giết, còn tận mắt chứng kiến gã dùng lò thiêu đốt rụi thi thể mình.

Cuối cùng chỉ còn chút xương vụn, lại bị "bạn thân" xây vào trong tường, từ đó bị giam cầm ở phòng chiếu phim, không thể bước ra nửa bước, trở thành độc quỷ.

So với những con quỷ khác trong biệt thự, độ nguy hiểm của nó thật ra thấp hơn chút, dù sao nó cũng không thể rời khỏi nơi này. Nhưng cũng chính vì hạn chế lớn, nên nó mới hung tàn hơn hẳn.

Độc quỷ đột tử có lệ khí dữ dội nhất, thường sẽ không có lí trí. Con quỷ này lại vẫn nhớ kí ức lúc còn sống và có lí trí cũng là nhờ đặc thù của căn nhà ma này.

Nó không muốn nói chuyện với con người... Nhưng Nguyên Dục Tuyết cầm đao dùng giá trị vũ lực điên cuồng bức ép nó, nên dù là độc quỷ hung ác nhất, nó cũng bắt đầu muốn thương lượng.

Nguyên Dục Tuyết nghe nó thành thật khai báo xong không nói gì, thu tầm mắt lại, nhìn quanh căn phòng chiếu phim.

Cậu đã quen với phương pháp xử lý diệt trừ mọi tai họa, lúc này mới ý thức được phiền phức sau đó --- Ví dụ như những gì xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác, mà là năng lực đặc biệt độc quỷ có được sau khi chết.

Nó làm chảy máu thịt của mình tạo thành chất lỏng, loang khắp mặt đất.

Lúc này căn phòng bốc lên một mùi tanh nhẹ, mặc dù không có vết dầu rõ rệt, nhưng vẫn ngửi được thứ mùi kì quái kia và sàn nhà bóng nhẫy.

Cái này là nhiệm vụ của lão Vương và A Kiếm, xem ra ngày mai họ phải vất vả rồi.

Nếu họ không biết nguồn gốc của thứ bóng nhẫy kia thì chắc sẽ dễ chịu hơn chút.

Nguyên Dục Tuyết thầm nghĩ, chột dạ cụp mắt. Cậu nghe độc quỷ tiếp tục kiểm điểm, trong đầu suy nghĩ mối liên hệ giữa sự xuất hiện của nó và chủ nhà, đi kiểm tra cái máy chiếu kia.

Đã xem hết một bộ phim, dù là theo tiêu chuẩn của Nguyên Dục Tuyết hay tiêu chuẩn của chủ nhà thì đều có thể xác nhận máy chiếu không có vấn đề gì, "sửa chữa" thành công.

Nguyên Dục Tuyết đứng tại chỗ đợi, định nhắn một tin hỏi thăm thì thấy tin nhắn của chủ nhà khoan thai tới muộn.


Nhiệm vụ này đương nhiên đã hoàn thành.

Nội dung tin nhắn có vẻ không cam tâm, đầy cảm xúc phức tạp.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết không để ý, cậu thấy nhiệm vụ đã hoàn thành thì bình tĩnh cất điện thoại đi, chuẩn bị ra ngoài. Con độc quỷ kia vẫn còn đang nằm bò trên mặt đất, cẩn thận lí nhí hỏi: "Ngài, ngài còn muốn tôi làm gì nữa ạ?"

Trong đầu nó không khỏi hiện cảnh Nguyên Dục Tuyết đánh giết mình, run rẩy.

"..." Có điều Nguyên Dục Tuyết không định giết con độc quỷ này, chỉ thả nó trở về, còn khá uyển chuyển nhắc nhở một câu: "Lần sau đừng bày bừa như vậy, sàn nhà dễ bị bẩn."

Độc quỷ: "..."

Lại còn có lần sau nữa! Với cả đây là quỷ thuật của nó, thế mà không cho dùng. Không cho dùng thì thôi, lại còn chê nó làm bẩn sàn nhà.

Mắt độc quỷ đỏ lên, lại chỉ dám khúm núm nói một tiếng vâng.

Nguyên Dục Tuyết đi ra khỏi phòng chiếu phim, chuẩn bị về tầng hai "ngủ", mới phát hiện trong sảnh có một người đang ngồi.

Tư thế ngay ngắn, lẳng lặng ngồi thẳng trên ghế sô pha, không nói một lời, dường như cả tiếng hít thở cũng vô cùng nhẹ nhàng. Đến mức mà vừa rồi Nguyên Dục Tuyết không hề phát hiện ra hắn.

Với những người khác thì đó là chuyện thường, nhưng với Nguyên Dục Tuyết có hệ thống do thám vô cùng tinh vi lại là chuyện rất không bình thường.

Nguyên Dục Tuyết nghi hoặc nghiêng đầu. Bàn tay xinh đẹp đã duỗi về phía trước, chỉ nhìn những ngón tay mảnh mai kia, có lẽ chẳng ai tưởng tượng nổi một đôi tay như vậy lại ẩn chứa sức mạnh tàn nhẫn vô đối, có thể bẻ gãy sắt thép trong tích tắc. Có điều Nguyên Dục Tuyết cũng không duy trì cảnh giác bao lâu, cậu còn chưa đến gần đã nhận ra người kia là ai.

Nguyên Dục Tuyết hơi sửng sốt: "... Giới Chu Diễn?"

Trong bóng tối, người kia không đáp. Nếu là những người khác chắc chắn sẽ cho rằng mình nhận nhầm người, nhưng Nguyên Dục Tuyết sẽ không nghi ngờ phán đoán của mình. Thế là cậu im lặng đứng trước mặt hắn, cho đến khi hắn cũng đứng lên.

Giới Chu Diễn rất cao, dù trong bóng tối, hắn đứng lên cũng như che đi một phần ánh sáng.

Hắn nhìn xuống cậu, vô cùng bình thản. Mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng với khí chất của Giới Chu Diễn, hắn như vậy cũng có vẻ thật hung ác.

Nếu đổi vị trí cho bất cứ người chơi nào khác, chỉ e lúc Giới Chu Diễn đứng dậy, bọn họ đã sợ hết hồn lùi ra sau theo bản năng.

Nguyên Dục Tuyết lại không cảm thấy hắn nguy hiểm. Chỉ nhìn mặt Giới Chu Diễn, cậu thần kì nhận ra --- Hình như Giới Chu Diễn không vui.

Không phải là kiểu cố ý để người khác biết mình không vui, mà là đã nhẫn nhịn che giấu, nhưng vẫn vô thức thể hiện ra ngoài.


Nếu Nguyên Dục Tuyết nói ý nghĩ của mình cho những người khác biết, chắc họ sẽ sững sờ như bị sét đánh --- Người như Giới Chu Diễn mà cũng biết nhẫn nhịn?

Nhưng lúc này Nguyên Dục Tuyết thật sự cảm thấy vậy.

Giọng Giới Chu Diễn rất trầm.

"Xin lỗi." Hắn nói: "Không phải tôi cố tình không trả lời cậu, chỉ là lo nét mặt bây giờ sẽ dọa cậu."

Cũng sẽ khiến cậu không vui.

Ban đầu hắn không định để Nguyên Dục Tuyết biết... Hắn theo cậu ra ngoài.

Nguyên Dục Tuyết thoáng nở nụ cười.

Cậu không có ý chế giễu, còn rất chân thành nói: "Không... Tôi sẽ không sợ."

Nghĩ ngợi rồi bổ sung: "Cậu không đáng sợ."

Bước chân Nguyên Dục Tuyết rất nhẹ, nhanh chóng đi tới bên cạnh Giới Chu Diễn. Giới Chu Diễn hiển nhiên không đoán được Nguyên Dục Tuyết lại đột nhiên tới gần mình, hắn còn tưởng cậu chào hỏi xong sẽ về nghỉ ngơi, cả người lập tức cứng đờ.

"Giới Chu Diễn." Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống ghế, Giới Chu Diễn vẫn đang đứng. Cậu ngửa lên nhìn hắn, cứ thấy là lạ, thế là bảo hắn ngồi xuống cùng.

Giới Chu Diễn không nói gì, mặc dù động tác hơi gượng gạo, lại cực nhanh ngồi xuống cạnh Nguyên Dục Tuyết.

Vị trí của cả hai không gần, nhưng bầu không khí toát lên sự thân thiết.

Ghế sô pha rất mềm, hơi lún xuống, dường như sẽ khiến hai vị khách của nó dễ dàng ngã ra giữa va vào nhau.

Nguyên Dục Tuyết quay sang, ngoẹo đầu nhìn Giới Chu Diễn: "Sao nửa đêm cậu lại ngồi đây? Tôi đánh thức cậu à?"

Hô hấp của Giới Chu Diễn trở nên nặng nề, giọng hắn càng thêm trầm, nhưng nhanh chóng phủ nhận: "Không phải... Tôi không ngủ được nên xuống dưới."

Nguyên Dục Tuyết tin ngay: "Ừ. Tôi tưởng là vừa rồi xem phim mở tiếng to quá nên làm phiền đến cậu."

Nguyên Dục Tuyết nói xong câu đó, sắc mặt Giới Chu Diễn thoáng thay đổi. Dường như trên đầu hắn xuất hiện một dấu chấm hỏi, có vẻ hoang mang: "Hóa ra là cậu vừa xem phim à?"

Nguyên Dục Tuyết ra ngoài, với mức độ "quan sát" tỉ mỉ của Giới Chu Diễn, đương nhiên sẽ phát hiện.


Có điều lần này khác với trước, tiếng động vô cùng khẽ khàng, Nguyên Dục Tuyết đã cố gắng che giấu... Những người khác đương nhiên không phát hiện được hành tung của cậu, thế nên hành vi che giấu này là đối với hắn.

Nguyên Dục Tuyết không muốn hắn đi theo --- Mặc dù lí do thực tế có thể khác, nhưng Giới Chu Diễn nhanh chóng lí giải được ý nghĩa ẩn sau hành động này.

Mà Nguyên Dục Tuyết còn xuống tầng một.

- -- Không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên mặt A Kiếm.

Nguyên Dục Tuyết đi tìm tên đó sao?

Cơ thể này lại xuất hiện phản hồi kì quái.

Nguyên Dục Tuyết không muốn hắn đi theo. Mặc dù Giới Chu Diễn không thích, nhưng vẫn buồn bực thu hồi ý thức đã phóng ra, tâm trạng trở nên tồi tệ.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại để ý như vậy, chẳng qua là cảm thấy ngực tưng tức, là cảm xúc tiêu cực hoàn toàn khác với những lần trước.

Giới Chu Diễn nghĩ, sức chống đỡ của cơ thể này dường như còn không bằng cái trước... Ít nhất cái trước hắn chưa từng có cảm giác như thế.

Hắn không cần ngủ, huống hồ cũng ngủ không được. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, Giới Chu Diễn vẫn làm trái với ý nguyện của Nguyên Dục Tuyết, im lặng canh giữ ngoài sảnh --- Mặc dù hắn giữ im lặng, nhưng khó có thể nói hắn không ôm hi vọng được Nguyên Dục Tuyết phát hiện, sau đó tâm sự vài câu.

Nhưng lúc này, biết là Nguyên Dục Tuyết đi xem phim, tâm trạng ngổn ngang khó hiểu của hắn tự dưng vui hơn hẳn.

"Phim gì vậy? Cậu có thích không?" Giới Chu Diễn hơi nhìn xuống, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, trong mắt người khác là lạnh lùng tăm tối đáng sợ. Nhưng giọng hắn có vẻ mềm mại: "Lần sau chúng ta có thể... Có thể cùng xem."

Ngay cả lời mời hắn cũng phải do dự mãi mới dám nói.

Nguyên Dục Tuyết suy tư.

Cậu không có mấy hứng thú với nghệ thuật sáng tác, dù sao thì cậu có thể nhìn một lần, ghi nhớ tất cả chi tiết mấu chốt rồi sao chép lại. Có điều đứng trước lời mời của Giới Chu Diễn, Nguyên Dục Tuyết vẫn đồng ý, nhẹ nhàng giải thích: "Cũng bình thường. Chỉ là chủ nhà ra nhiệm vụ yêu cầu sửa máy chiếu phim."

"Để xác nhận máy chiếu hoạt động bình thường nên tôi mới xem phim."

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói --- Về những chuyện xảy ra sau khi xem phim, trong mắt cậu là chi tiết dư thừa, không cần nhắc tới.

Thời gian dần trôi, ngay cả mặt trăng ngoài biệt thự cũng lặng lẽ dời vị trí, một vệt trắng từ ô cửa thủy tinh to lớn rải vào, chiếu lên người Nguyên Dục Tuyết.

Ống tay áo hơi được kéo lên, để lộ phần cổ tay sáng như tuyết, nõn nà tinh tế, trong đêm tối có chút chói mắt.

Giới Chu Diễn bị mảnh ánh trăng ấy hấp dẫn, vô thức nghiêng đầu sang, đúng lúc đối diện với Nguyên Dục Tuyết cũng đang nhìn hắn, ánh mắt thoáng chạm vào nhau. Giới Chu Diễn dường như quên mất mình muốn nói gì, vô thức hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Sau này cậu làm nhiệm vụ, có thể mang theo tôi không?"

Không có bất cứ báo trước hay tình huống làm nền, Giới Chu Diễn cứ thế vô thức thốt ra, thậm chí giọng điệu còn mềm mại đến mức như cầu xin. Chính hắn nói xong cũng sững sờ, mím môi, bắt đầu hoài nghi cơ thể này đã tệ đến mức hệ thống ngôn ngữ bị hỗn loạn, mất kiểm soát tự hoạt động --- Nhưng chỉ trong chớp mắt sau, Giới Chu Diễn đã không rảnh để phê bình cơ thể ăn hại của mình.

Bởi vì Nguyên Dục Tuyết sau vài giây im lặng bỗng nói với hắn: "Được."


Mặt trăng dường như lại lên cao hơn, chùm sáng xuyên qua ô cửa còn rải một ít lên người Giới Chu Diễn.

Hôm nay là ngày hắn vui nhất từ trước tới giờ.

Tâm tình không hiểu sao tốt hơn hẳn, Giới Chu Diễn vẫn nhớ lời hẹn vừa rồi: "Chúng ta có thể cùng xem phim. Hôm nay cậu làm nhiệm vụ phải xem phim một mình, không có gì thú vị."

- -- Giới Chu Diễn chưa từng xem phim lại không hề chột ra đưa ra một kết luận hoàn toàn không có căn cứ.

Mà người máy Nguyên Dục Tuyết thật sự bị lừa, cậu hơi ngập ngừng: "Cũng không đến nỗi... Hôm nay không chỉ có mình tôi."

Cậu tiện thể kể lại mấy chi tiết trước đó không nghĩ tới nên không đề cập. Đương nhiên bao gồm việc cậu không xem phim một mình, bên cạnh còn có một con độc quỷ.

Giới Chu Diễn: "..."

Sắc mặt của hắn bắt đầu bất ổn. Ngay cả Nguyên Dục Tuyết không nhạy cảm với biến hóa của cảm xúc, nói thẳng ra là người máy trì độn, cũng phát hiện sự thay đổi này. Cậu nghiêng đầu hỏi thăm: "Sao thế?"

Thật ra Giới Chu Diễn cũng khó có thể giải thích xúc cảm kỳ quái đột nhiên sản sinh trong lòng đến từ đâu, giống như vừa nghĩ tới có một người khác (quỷ khác) ngồi xem phim cùng Nguyên Dục Tuyết, hắn đã thấy hàm răng ngứa điên lên được.

Cảm xúc khó miêu tả này khiến Giới Chu Diễn thoáng để lộ tâm trạng mình. Nhưng Nguyên Dục Tuyết hỏi, hắn vẫn bình thản đáp: "Không sao... Lần sau chúng ta cùng xem."

Nguyên Dục Tuyết đương nhiên không nghi ngờ, còn bắt đầu nghĩ lịch trình ngày mai. Nhiệm vụ của cậu tương đối thoải mái, chỉ là Nguyên Dục Tuyết chưa từng có thói quen nghỉ ngơi, mỗi ngày đều đi kiểm tra các loại thiết bị. Lần này đã hứa với Giới Chu Diễn, cậu quyết định ngày mai sẽ chừa thời gian, đi chọn phim xem cùng hắn.

Trong phòng khách không bật đèn, nhưng hai vị này đều không bị bóng tối ảnh hưởng, lại mượn ánh trăng khe khẽ trò chuyện một hồi mới đứng dậy về phòng.

Giới Chu Diễn nhìn Nguyên Dục Tuyết đóng cửa phòng rồi mới khép cửa lại.

Nhưng một lát sau, từ phòng hắn bỗng bay ra một cái bóng màu đen nhạt, chầm chậm bay xuống, tiến vào phòng chiếu phim.

...

Vừa trải qua một đợt bạo hành, cộng thêm cảm xúc bị đả kích, trở về từ cõi chết, độc quỷ im lặng núp trong góc liế.m láp vết thương, bắt đầu liều mạng bổ sung lại âm khí và quỷ khí đã xói mòn hôm nay, vẫn còn ám ảnh với những chuyện xảy ra đêm nay.

Mấy giây sau, độc quỷ đang tu luyện chợt cảm giác được một luồng sức mạnh cực kì khủ.ng bố xuất hiện trước mặt mình. Nó mờ mịt ngẩng lên, nhưng không thấy gì hết, cơ thể lại truyền tới cơn đau kịch liệt không rõ nguồn gốc ---

...

Nửa tiếng sau.

Nếu như không phải sợ Nguyên Dục Tuyết phát hiện ra, có lẽ từ ngày hôm nay độc quỷ đã không còn tồn tại. Thế nên Giới Chu Diễn vẫn tính là nương tay, hắn còn uy hiếp nó --- Cũng không tính là uy hiếp, chỉ hạ một lệnh cấm, nếu nó dám nói ra hắn sẽ cho nó tiêu tán.

Phân thân linh hồn của Giới Chu Diễn không cảm xúc rời khỏi phòng chiếu phim, tinh thần vẫn không mấy sảng khoái, chỉ là giúp hắn đỡ ngứa răng hơn một chút.

Tác giả có lời muốn nói:

Độc quỷ: Sao, tôi không phải người thì không có nhân quyền luôn à?

Bình Luận (0)
Comment