Vũ Khí Hình Người

Chương 142

Edit: Ry

- -- Còn người nào thích hợp làm phe thứ ba quyền uy hơn nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào?

Nhất là khi bất động sản họ đang giao dịch là do công ty này giữ gìn.

Một bước vốn cần Nguyên Dục Tuyết phải ra mặt thương lượng với người ta, nhưng vì có Giới Chu Diễn mà trở nên vô cùng... Đơn giản.

Dưới cái nhìn chăm chú của Nguyên Dục Tuyết, đầu Giới Chu Diễn trống rỗng vài giây. Giờ mà bảo hắn đi cắn nuốt lõi không gian này hắn cũng không do dự, chứ đừng nói là làm chứng giao dịch.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, nộp chứng nhận thỏa thuận điện tử lên mạng, Nguyên Dục Tuyết dùng một vài thủ đoạn nhỏ, đẩy nhanh quá trình xét duyệt, cứ như vậy mua quyền sở hữu nhà đất.

Không cần biết biệt thự hay quy tắc có thừa nhận Nguyên Dục Tuyết là chủ nhà không, chí ít ở thời điểm hiện tại, trong luật pháp của thế giới này, quyền sở hữu của nó đã đổi chủ.

Nhưng chỉ "chuyển nhượng" như vậy hiển nhiên còn chưa đủ.

Nhất định phải có chủ nhà tự tay xác nhận mới tính là chính thức chuyển giao.

Mặc dù vẫn chịu hạn chế, nhưng khoảnh khắc Nguyên Dục Tuyết thành lập hợp đồng, cậu mơ hồ cảm nhận được một phần "quyền lực" được trao.

Nguyên Dục Tuyết không giống với các chủ nhà trước chỉ coi biệt thự như chỗ tránh nạn, trốn trả thù. Giác quan của cậu cực kỳ nhạy bén, ở thời điểm này, thứ đầu tiên cậu nhận ra là một thứ ý thức kì quái nào đó đã kết nối với mình.

Loại cảm giác này cũng không quá tệ.

Giữa Nguyên Dục Tuyết và không gian biệt thự sản sinh một kết nối vi diệu.

Cậu vốn đang ở trong không gian vô tận, bóng tối lan tràn không bờ bến, nhưng lúc này, chiếc lồng không kẽ hở đã bị Nguyên Dục Tuyết phát hiện điểm yếu.

Quyền hạn của cậu tuy chưa đủ để rời khỏi không gian tối tăm này, nhưng một kẽ hở đã đủ cho Nguyên Dục Tuyết tìm được điểm phá giải.

Suy tư một hồi, Nguyên Dục Tuyết vẫn nhớ phải "chăm sóc khách hàng".

Cậu quay sang đối diện với ống kính, để lộ khuôn mặt khiến người ta thần hồn điên đảo, lễ phép gật đầu gửi lời cảm ơn tới người xem: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ."

Màn đạn lập tức dấy lên một cơn sóng mới!


Theo sát đó là một đám người xem bắt đầu điên cuồng khóc lóc, tự tiến cử hi vọng có thể làm nhiều việc vì Nguyên Dục Tuyết hơn, không chỉ có mấy việc cỏn con như kết nối với cái mạng rách ---

Có điều Nguyên Dục Tuyết ở phương diện này rất là bạc bẽo. "Lợi dụng" xong, tuy không biết sao thái độ của đám người xem đột nhiên trở nên tốt đẹp lạ thường, cậu vẫn quả quyết tắt máy quay.

Lần này tiếng khóc trong phòng phát sóng lớn hơn bình thường gấp trăm lần.

Ở trong bóng tối, Nguyên Dục Tuyết kéo tay Giới Chu Diễn, bình tĩnh nói với hắn: "Chúng ta ra ngoài thôi."

"Nhớ nắm chặt tay tôi." Cậu nhắc nhở.

Giới Chu Diễn còn đang thả hồn đi chơi. Thật ra với thực lực của mình, hắn hoàn toàn không cần Nguyên Dục Tuyết bảo vệ, nhưng quỷ xui thần khiến hắn vẫn gật đầu, nắm tay Nguyên Dục Tuyết, hài lòng rủ mắt.

...

Khi Nguyên Dục Tuyết xông ra khỏi vùng không gian kia, tình huống của Tiểu La ở bên này cũng rơi vào trạng thái... Hết sức kì lạ.

Quỷ quái biến mất, Tiểu Minh lại không nương tay, mấy sợi tơ bạc thít vào các đoạn khớp nối, khiến cơ thể cô bé tê liệt, bị Tiểu Minh hoàn toàn khống chế, mức độ nguy hiểm giảm mạnh.

Ánh mắt những người khác lại phức tạp rơi trên người cậu ta.

Có lẽ đây là cái bẫy khiến họ khiếp sợ nhất từ đó đến giờ, trừ việc Tiểu La bại lộ.

Thậm chí cho tới giờ chị Đỏ vẫn không thể tin được, ngỡ ngàng nhìn sườn mặt Tiểu Minh, xuyên qua mái tóc đã được buộc cao của cậu ta.

Chỉ thay một kiểu tóc đơn giản, để lộ ngũ quan mặt mày, lại khiến cậu ta trổ ra hết sự sắc bén. Thần thái như thay da đổi thịt, khiến người ta khó mà nhìn thẳng, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vẻ mặt kia làm tổn thương.

Lúc này, Tiểu Minh không có vẻ gì là nguy hiểm, thậm chí còn toát lên chút lười biếng.

Nhưng mắt cậu ta ánh lên một loại sát ý rất ác liệt, đầy hưng phấn. Thứ vũ khí có thể cắt đầu người vẫn vững vàng cố định trên cổ Tiểu La, hết sức căng thẳng.

"..."

A Kiếm nặng nề nhìn cậu ta, im lặng nhặt lại cây kiếm gỗ vừa rồi đánh rơi trên mặt đất, cầm chắc trong tay. Một động tác nhỏ, cổ tay chuyển động, mũi kiếm đã chĩa thẳng vào Tiểu Minh.

Tiểu Minh cũng không ngại sự đề phòng của họ.


Trên thực tế, người như cậu ta, có ai mà không sợ?

Tâm tư không thuần, trốn trong nhóm người. Nếu không có chuyện ngày hôm nay, e là trong mắt mọi người, Tiểu Minh vẫn là một người chơi mới nhu nhược đáng thương cần được bảo vệ.

Tiểu Minh còn có tâm trạng an ủi họ: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi đâu có làm gì."

Như thể hành động nguy hiểm vừa rồi không xuất phát từ cậu ta.

Lão Vương đã tỉnh táo lại, không kiềm được hỏi, giọng điệu còn lắp bắp: "Tiểu Minh, cậu, cậu sao lại như vậy?"

"Tôi làm sao?"

Tiểu Minh cười híp mắt đáp lại, trông thật hiền lành, lại không còn bất cứ vẻ nhu nhược nào của trước kia. Cậu ta mở miệng: "Trong thế giới phó bản này, tôi là người chơi mới, muốn che giấu thực lực để dễ bảo vệ bản thân hơn, để tránh bị người ta để mắt tới thì cũng đâu có vấn đề gì nhỉ?"

Đúng vậy, Tiểu Minh là một người chơi mới.

Nhưng cậu ta khác với những tân binh khác ở chỗ --- Tiểu Minh hiện đang đứng top 1 bảng xếp hạng người mới.

Từ ngày đầu tiên cậu ta vượt phó bản đã luôn chiếm lĩnh vị trí này.

Nếu không có cái tên người chơi với ID là một chuỗi mã số kì lạ thỉnh thoảng lại nhảy lên, cướp mất ngai vàng của cậu ta, thì Tiểu Minh gần như là "ngôi sao mới" của giới tân binh được các đội ngũ chú ý nhất.

Mọi người giật mình trước cách nói của Tiểu Minh. Tất nhiên họ sẽ không vì thời gian hòa bình quá lâu mà quên mất đây mới là thao tác thông thường trong phó bản, có mấy ai lại thổ lộ tâm tình với đồng đội tạm thời chứ.

Tuy là, sự trái ngược trong tính cách của Tiểu Minh cũng không khỏi... Quá lớn.

Lớn đến mức khiến mọi người cảm thấy cậu ta không có ý tốt, thậm chí còn sợ hãi.

Nhưng lời cậu ta nói không sai. Tiểu Minh che giấu thực lực hay tính cách của bản thân thì đã sao, cậu ta vừa mới cứu mọi người, không ai có lập trường để chỉ trích.

Nhưng cũng không thể không đề phòng.

Chị Đỏ nhếch môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."


Tiểu Minh không đáp.

Ngoài uy hiếp Tiểu La ra, cậu ta không có bất cứ hành động thô bạo nào.

Nếu như nhất định phải nói thì đó là vừa rồi Tiểu Minh có hung hăng đạp chủ nhà một cái, vì cái thứ này cứ quanh quẩn bên cạnh làm cậu ta thấy phiền. Chủ nhà bị thương, cơ thể chịu dị hóa khiến sinh mệnh hấp hối cứ thế tê liệt ngã xuống đất, hoàn toàn nằm im.

Tiểu La thoáng nhìn xuống. Tư thế này khiến cô bé trông như một con búp bê vải cỡ lớn, mặc cho người ta điều khiển, ngoan ngoãn biết bao nhiêu.

Nhưng hễ là người vừa trải qua trận chiến vừa rồi, không ai dám cảm thấy cô bé dễ đối phó.

Tiểu Minh cúi xuống, đè lại cổ Tiểu La, bắt đầu nhỏ giọng hỏi chuyện. Điệu bộ ôn hòa, nhỏ nhẹ mập mờ, trông mềm mại vô cùng.

"Này." Tuy có thể nhìn ra được chút yếu đuối từ hàng mi khẽ rủ kia, nhưng giọng nói lại âm u tới mức khiến người ta không rét mà run.

"... Giế.t chết cô ta, chắc Nguyên Dục Tuyết sẽ ra được nhỉ?"

"..."

A Kiếm là người trả lời: "Không biết."

Rồi lạnh nhạt bổ sung: "Đừng có manh động."

"Ờ." Tiểu Minh nói xong lại liếm môi, rõ ràng cậu ta nghe được lời A Kiếm, tay lại không hề dừng.

Những sợi tơ nối với ngón tay càng lúc càng siết chặt. Chị Đỏ thấy mặt Tiểu La càng lúc càng tái, dù trong lòng biết đối phương là loại sinh vật nào đó chứ không phải người, nhưng ở thời điểm này, chị vẫn vô thức nhíu mày.

"Cậu muốn làm gì?" Chị hỏi.

"Giết cô ta." Tiểu Minh nghĩ, chẳng lẽ động tác của mình chưa đủ rõ ràng?

"..." Chị Đỏ im lặng một lát: "Nhưng giờ có giết cô ta cũng chưa chắc tìm được Nguyên Dục Tuyết, chi bằng hỏi thêm vài câu."

Tiểu Minh như bị sự ngây thơ của họ ảnh hưởng, phì cười, trong mắt đựng đầy sát ý lạnh thấu xương và bỡn cợt.

"Tôi không phải vì Nguyên Dục Tuyết, chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi."

"Mục đích của tôi chỉ có hoàn thành nhiệm vụ."

Cậu ta nhướng mày, nhẹ nhàng nói ---

"Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. Phải gi.ết chết cô ta, làm tế phẩm kéo dài tính mạng cho chủ nhà."


Tuy đã nghe nhiệm vụ này một lần, nghe lại vẫn khiến chị Đỏ vô cùng khó chịu. Chị không khỏi mím môi, nhìn Tiểu Minh đã hoàn toàn thay đổi trước mặt. Sau đó ánh mắt rơi xuống chủ nhà, khóe miệng hơi co rụt: "Cậu muốn giúp loại người này?"

Có thể nghe được sự khác thường trong giọng chị.

"Đâu có quan trọng." Lúc này Tiểu Minh mới thể hiện một chút bản chất điên cuồng của mình.

Sợi tơ trong tay cậu ta dần siết chặt, đôi mắt ánh lên sáng ngời như có ngọn lửa thiêu đốt, sản sinh một loại sảng khoái quỷ dị.

Cổ và các khớp trên cơ thể Tiểu La bắt đầu chảy máu, giọng điệu Tiểu Minh lại vẫn bình thản, như thể đây vốn là mục tiêu của cậu ta, chưa từng thay đổi: "Chỉ cần giết cô ta rồi đợi thêm vài ngày là mọi chuyện sẽ kết thúc. Các người không ra tay được thì để tôi. Tôi không cảm thấy tội lỗi, các người cũng không bị tính là giết người --- Không cần làm bẩn tay mình cũng hoàn thành được nhiệm vụ, không tốt à?"

Tiểu Minh thậm chí còn mỉm cười.

Đôi mắt cong cong với ý cười, con ngươi đen nhánh ánh lên màu cà phê nhàn nhạt như tinh thể pha lê, đựng chút thỏa mãn, như thể việc cậu ta đang làm sẽ khiến tất cả hạnh phúc.

Cảm giác bóp nghẹt dị dạng thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc vừa gặp.

Cũng ở thời điểm này, mọi người mới ý thức được đây mới là Tiểu Minh chân chính, không phải là dáng vẻ nhút nhát mờ nhạt trước đó.

Bọn họ đều bị lừa.

Chị Đỏ cũng không hiểu, họ và Tiểu La đã tới tình trạng một bên phải chết, chị lại vẫn không hi vọng phải giết cô bé vì lí do như vậy --- Chí ít không phải vì hiến tế cho tên chủ nhà rác rưởi này.

Huống hồ chị vẫn còn canh cánh chuyện Nguyên Dục Tuyết mất tích, Tiểu Minh làm như vậy đồng nghĩa với phá hủy manh mối cuối cùng. Thế là im lặng rút đạo cụ ra, không tấn công Tiểu Minh, chỉ dùng để tạo vòng bảo vệ cho Tiểu La.

A Kiếm cũng rất ăn ý, từ lúc Nguyên Dục Tuyết mất tích, y trở nên vô cùng kiệm lời. Tiếp nối hành động của chị Đỏ, y đốt một lá bùa, ngọn lửa chỉ quấn lấy những sợi tơ bạc trên người Tiểu La, đốt rụi vài sợi mấu chốt nhất.

Tiểu Minh không hề thắc mắc khi họ đột nhiên làm vậy, còn nhướng mày, ý cười trên môi càng sâu, màu nâu trong mắt càng thêm đậm. Cậu ta như bỡn cợt, trầm giọng cười.

"Ăn cháo đá bát?" Câu tiếp theo càng thêm bén nhọn: "Hay là các người cho rằng, tôi sẽ không giết các người?"

Vừa rồi A Kiếm, chị Đỏ và lão Vương đều đã tiêu hao rất nhiều thể lực, huống hồ Tiểu Minh lúc này có vẻ thật sự rất khó chơi.

Mồ hôi lăn từ trên thái dương xuống, chảy tới khóe môi chị Đỏ, có vẻ đắng chát.

Chị nghĩ, không biết là gây phải cái nghiệp gì nữa, đánh với Tiểu La xong giờ lại phải đánh tiếp vì Tiểu La. Nếu không cần thiết, chị cũng không muốn đối đầu với Tiểu Minh lúc này.

Nhưng không còn cách nào khác --- Đối phương bắt đầu nổi điên rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Minh: Tăng lương đê, đây không phải ăn vạ đâu

Bình Luận (0)
Comment