Vũ Khí Hình Người

Chương 161

161. Hàng Hành Khủng Bố (11): Máy chuyển đổi cung cấp năng lượng cũng sửa được sao?

Edit: Ry

Chén trà sứ trắng viền vàng tinh xảo vì báo cáo của quan phụ tá mà trượt tay rơi xuống, cho dù tấm thảm, ở trên chiếc thuyền này, phải nói là đáng giá ngàn vàng bị nước trà thấm ướt cũng không ai để ý. Tay chủ nhân tách trà bị bỏng, hiện lên vết đỏ, nhưng lão cũng không quan tâm vết thương, bật dậy, ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào người đang nửa quỳ: "Cậu nói thật chứ?"

"Hệ thống phòng ngự dự trữ khu vực C7... Đã được sửa?"

Cảnh tượng tương tự như vậy xảy ra ở trên từng khu vực của tinh hạm.

"Ai sửa, tên Benjamin đó à? Hắn tự xưng là kế thừa toàn bộ học thức kĩ thuật của thầy hắn, hóa ra không phải là khoác loác."

"Không phải hắn, là một người, một người tầng thứ 7, vừa tiến vào tinh hạm."

...

"Chẳng trách mấy lão già kia dạo gần đây cứ móc đồ từ kho tài nguyên, hóa ra là đang nghiên cứu phương pháp sử hệ thống phòng ngự? Trách oan bọn họ rồi, về sau phê duyệt cho nhiều tài nguyên một chút, giúp được gì thì giúp."

"... Không phải mấy vị đại nhân kia ạ, hình như là một người mới, bây giờ vẫn chưa điều tra ra bối cảnh của hắn."

...

"Đi cùng ta tới khu vực C7 mau lên, chặn người lại."

Có người phản ứng rất nhanh, không quan tâm đó là ai, nếu chưa từng chính thức ra mắt với bên ngoài thì ai thu nạp được hắn, về sau hắn là của người đó.

Chỉ một cái hệ thống phòng ngự dự trữ ở chi nhánh C7, sửa xong thì cũng không có nhiều tác dụng với họ --- Dù sao họ cũng không thiếu chút nhân lực đó.

Nhưng hắn có thể sửa được khu C7, chứng tỏ cũng sẽ sửa được các khu khác đúng không?


Thậm chí là hệ thống phòng ngự chính ở khu vực trung tâm.

Những tài nguyên chiến lược cần dùng đến khi có chiến tranh, và máy điều động năng lượng ánh sáng ở khu trung tâm qua năm tháng dài đằng đẵng, lần lượt xuất hiện trục trặc hư hại. Họ còn không biết tương lai sẽ giải quyết ra sao, phi thuyền có thể kiên trì vận hành tới khi nào. Nếu có một "nhân tài kĩ thuật" chuyên nghiệp như vậy, không thể nghi ngờ chính là con át chủ bài họ cần nhất lúc này.

Trưởng quan mắt cáo với Nguyên Dục Tuyết, đã chỉ còn một phản ứng là "phục tùng".

Năng lực của Nguyên Dục Tuyết còn vĩ đại hơn những gì y tưởng tượng.

Chỉ khoảng 4 tiếng đồng hồ đã có thể khiến hệ thống phòng ngự dự trữ hỏng gần trăm năm khôi phục, bắt đầu vận chuyển, năng lực như vậy---

Chỉ là không đợi y xin được tha thứ cho sự thiếu lễ độ của mình trước đó, hi vọng Nguyên Dục Tuyết có thể bỏ qua hành vi lỗ mãng thô bạo của mình, động tác của đám người tầng trên lại nhanh ngoài dự đoán. Hệ thống phòng ngự khôi phục vận hành chưa được mấy phút đã có người tới tìm.

Mấy người đó đều là nhân viên tầng trên, y không thể ngăn cản. Mà sau đó lại càng không có cơ hội để nói chuyện riêng với Nguyên Dục Tuyết, chỉ có thể nhìn người của các thế lực ùn ùn kéo tới, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cẩn thận quan sát Nguyên Dục Tuyết, dè dặt đáp lời với cậu.

Không một ai chê bai ghét bỏ thân phận "tầng thứ 7" của Nguyên Dục Tuyết.

Đây là chuyện dùng ngón chân cũng nghĩ ra mà! Nguyên Dục Tuyết có thể một mình sửa lại hệ thống phòng ngự, ai lại để người như vậy tiếp tục ở tầng thứ 7 chứ. Dù cậu tới tầng nào thì chắc chắn cũng sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt cho nhân tài. Người có năng lực xuất sắc trên thuyền có rất nhiều, nhưng có thể sửa hệ thống phòng ngự... Cũng chỉ có mình cậu ấy.

Dù Nguyên Dục Tuyết có thuộc phe phái khác hay là người của kẻ thù thì những vị đại nhân đứng sau đám người này, đại khái chỉ có một suy nghĩ: Đào người về!

Huống hồ thân phận hiện tại của Nguyên Dục Tuyết lại sạch sẽ vô cùng.

Bối cảnh hệ thống cung cấp cho cậu là người của tầng thứ 7 vừa lên phi thuyền, không nơi nương tựa. Vốn là thế yếu, giờ lại trở thành "nhân tài đặc biệt" có bối cảnh sạch sẽ, chạm tay là bỏng.

Tiếng trò chuyện của vô số người đan vào nhau, dù họ nho nhã lễ độ đến mấy thì sự tranh giành, ngầm đấu đá với nhau cũng khiến cuộc hội thoại trở nên thật ồn ào.

Là người khác thì chắc đã bị làm cho chóng mặt nhức đầu, cũng chỉ có Nguyên Dục Tuyết phân biệt được giọng của từng người, trả lời từng câu, không sai một li.

Thói quen của người máy khiến Nguyên Dục Tuyết luôn giữ được khả năng xử lý mọi việc theo trật tự, cũng khiến đám người vốn còn ngầm đấu đá kia đột nhiên im lặng, miễn cưỡng chung sống hoà bình, nghe Nguyên Dục Tuyết trả lời.


Giọng cậu có âm sắc thiên lạnh, nhưng thái độ không hề ngạo mạn, khiến người nghe rất thoải mái.

Lúc được mời lên tầng trên, thái độ của Nguyên Dục Tuyết vẫn rất bình thản. Ánh mắt cậu rơi trên tách trà trước mặt, nước trà trong suốt thơm ngát lại đắng chát.

So với trà, cậu dễ bị hấp dẫn bởi các sản phẩm làm từ sữa hơn.

Có điều Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng thu hồi chút tâm tư này, khẽ rủ đôi mi dài.

Đối mặt với những hỏi thăm vội vàng, cậu lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho bọn họ thật sự rất thiếu nhân viên sửa chữa --- Cả phi thuyền không có nổi một người máy AI, muốn sửa các thiết bị cỡ lớn như vậy đúng là sẽ rất vất vả.

Nguyên Dục Tuyết không phải người máy chuyên sửa chữa, nhưng mấy vấn đề mà họ hỏi cậu có thể giải quyết.

"Bộ phận chính của hệ thống phòng ngự tự chủ bị hư hại nặng, phản ứng chậm hơn trước 0.6 giây, cái này trong thời khắc chiến đấu mấu chốt chính là trí mạng..." Ngay cả lúc này, đám người tầng trên vẫn rất uyển chuyển đưa ra nghi vấn của mình, mang theo thăm dò.

Nguyên Dục Tuyết chỉ gật đầu đáp: "Có thể điều chỉnh, quy hoạch lại độ nhạy."

Sau đó bên đặt câu hỏi càng thêm hưng phấn, sốt sắng vô cùng, gần như quên hết lễ nghi dè dặt mà người tầng trên cần có: "Máy điều động năng lượng ánh sáng ở khu trung tâm cũng xuất hiện hư hại ở vài bộ phận..."

"Có thể sửa."

"Máy phát xạ tái tạo hạt nhân cũng hỏng, không thể bổ sung năng lượng."

Đây là một trong những vũ khí nhẹ rất quan trọng dùng để đối phó với Trùng tộc, do lần trước chiến đấu tần suất sử dụng quá cao nên bị hỏng, từ đó nó trở thành mối họa ngầm trong lòng đám người tầng trên.

Nhưng mà từ miệng của thiếu niên ngồi trước mặt, họ vẫn nhận được câu khẳng định họ cho là êm tai nhất ---


"Có thể sửa."

"Vậy bộ phận chuyển đổi cung cấp năng lượng của lõi trung tâm!" Đám người đã mỗi lúc một kích động, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế. Nếu không phải còn có những người khác ngăn đón, lúc này hắn chỉ muốn bắt lấy tay Nguyên Dục Tuyết, đôi mắt sáng rực, kích động bày tỏ lòng ngợi ca của mình.

Lõi trung tâm là thứ quan trọng nhất trên phi thuyền. Không phải là hệ thống phòng ngự, không phải là hệ thống tấn công mạnh mẽ --- Quan trọng nhất đương nhiên là thứ cung cấp năng lượng cho từng khu vực, là hệ thống động lực tạo năng lượng cho con thuyền vận hành, tồn tại.

Mà bộ phận chuyển đổi năng lượng, vốn có hơn 10 nghìn cái, đã mài mòn tiêu hao đến bây giờ chỉ còn lại 3000 cái. Đây cũng là lí do mà "ban đêm", tinh hạm sẽ ngừng cung cấp năng lượng duy trì nhiệt độ cho các tầng dưới. Suy cho cùng, ngoài chế độ hà khắc với người tầng dưới ra thì chủ yếu vẫn là do năng lượng không đủ, cần sử dụng tiết kiệm.

Lần này Nguyên Dục Tuyết im lặng mất một lúc, không trả lời ngay.

Đám người vừa rồi còn kích động chỉ muốn đi lên bắt tay Nguyên Dục Tuyết cũng sực tỉnh, duy trì phong độ mỉm cười, chuẩn bị ngồi trở lại. Còn nói xin lỗi vì bản thân đã quá kích động, yêu cầu đưa ra càng lúc càng quá đáng.

Thiết bị liên quan tới chuyển đổi nguồn năng lượng là tinh hoa cũng là thứ phức tạp nhất. Nguyên Dục Tuyết vẫn còn trẻ, tuy không biết cậu kế thừa kĩ thuật của ai, nhưng bắt cậu đi sửa máy chuyển đổi năng lượng cung cấp cho khu trung tâm cũng không khỏi quá làm khó người ta.

Huống hồ những hệ thống trước đó đã đủ thể hiện giá trị của cậu.

Nhưng, bọn họ lại thấy Nguyên Dục Tuyết hơi nhìn lên, bên dưới hàng mi cong dài là con ngươi đen láy.

Ướt sũng, phản chiếu khuôn mặt của họ.

Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn không biết lời mình sắp nói ra sẽ khiến cho người ta điên cuồng cỡ nào.

"Cần xác định xem là mẫu máy chuyển đổi năng lượng nào." Nguyên Dục Tuyết nói: "Nếu là mẫu trước I707, có đủ vật liệu thì tôi sửa được."

Đám người tầng trên đang cố tỏ vẻ đạo mạo sắp điên rồi.

...

Mà một trăm người ở tầng thứ 7 được chọn ra, nói là đi làm nhiệm vụ nhưng thực tế là đi hiến mạng, cũng đã nhận được tin tức.

Bọn họ không cần phải ra ngoài phi thuyền chấp hành nhiệm vụ, không cần phải chém giết với bầy Trùng Bụng.

Bởi vì Nguyên Dục Tuyết đã làm đúng như những gì cậu nói, sửa lại hệ thống phòng ngự dự trữ khu vực C7. Lúc này nó thậm chí đã bắt đầu phát huy chức năng của mình, dốc sức loại trừ đám Trùng tộc muốn tiếp cận phi thuyền.


Nhận được tin tức, Tiểu Tiêu được thả ra, trong ánh mắt lướt qua chút hoang mang.

Nhưng may quá, may mà Nguyên Dục Tuyết rất giỏi...

Nếu muốn gặp lại cậu ấy, chỉ có thể ra sức leo lên tầng trên thôi nhỉ?

Thế mà Tiểu Tiêu lại cảm thấy, cái này... Mang lại nhiều động lực cho cậu ta hơn nhiệm vụ chi nhánh nhiều.

Thật ra thì ngoài Tiểu Tiêu, các người chơi khác đã bắt đầu cạnh tranh, dùng bản lĩnh của mình leo lên tầng trên.

Kiểu may mắn cấp E bị phân phối tới tầng thứ 7 thật sự không nhiều, người chơi khác xui lắm cũng chỉ xuống tới tầng 6, không tới mức trở thành vật hi sinh có thể bị phái đi chịu chết bất cứ lúc nào.

Cộng thêm thể chất vượt trội, năng lực xuất sắc, còn có đạo cụ trợ giúp, họ có rất nhiều cơ hội để phát triển. Một số người đã thức tỉnh thiên phú, lúc chiến đấu với Trùng tộc có thể nói là trời sinh dũng mãnh. Ai nấy đều nhanh chóng có được sự coi trọng của người tầng trên, gia nhập phe phái của mình, lên cấp lên chức.

Một người chơi nào đó có mặt trên bảng xếp hạng đang liên lạc với các đội viên của mình, giúp bọn họ điều chỉnh phân công kiếm thêm cơ hội lên tầng trên.

Người chơi này là "anh Dạ", xuất phát điểm của hắn cũng là tầng thứ 6, nhưng vì có năng lực xuất sắc nên trong hoàn cảnh phó bản nghiêm ngặt về đẳng cấp, chỉ trong mấy ngày hắn đã thành công lên tới tầng thứ 4.

Hắn đổi sang bộ đồng phục màu vàng vừa được phát xuống, nhìn tin nhắn trên máy truyền tin, đứng dậy ra cửa.

Đây cũng là cơ hội hắn tự giành được, dự tiệc cùng với vị cấp trên bên đảng phái hắn đang cống hiến. Trong bữa tiệc sẽ có rất nhiều nhân vật mục tiêu mà thân phận hiện giờ của hắn không thể nào tiếp cận.

Mà trung tâm của bữa tiệc, nghe nói là một... Nhân viên kỹ thuật rất quan trọng?

Căn cứ vào trực giác nhạy cảm của anh Dạ với nhiệm vụ, hắn nhanh chóng xác định, người đó cũng là NPC quan trọng trong cốt truyện phó bản này.

Chỉ không biết người này cùng phe hay là đối địch.

Anh Dạ suy tư một hồi, lại nhắn cho đội viên vài tin rồi mới vội vàng rời đi.

____________________________________

Khóc vãi chưởng, kiểu số tui nó cứ làm sao ấy, khởi nghiệp chưa được 1 tuần đã mất xừ nó cái điện thoại. Tui đặt ship về nhà mà không biết đứa nào nó rạch hộp lấy mẹ mất. Báo lên công ty rùi, hi vọng họ giải quyết cho huhu

Bình Luận (0)
Comment