Vũ Khí Hình Người

Chương 181

Edit: Ry

Trường đao xoắn con bọ kia thành từng khối thịt nát, rơi xuống đất. Những cái chi còn sót lại tiếp tục ngọ ngoạy khép miệng vết thương, lại bị một sức mạnh vô hình nghiền nát cắn nuốt, để lại một bãi dịch nhờn kinh tởm chứng tỏ nó từng tồn tại ở đây.

Quan chỉ huy cảm giác mình bị ai đó xách lên, sau cảm giác ngạt thở choáng váng mãnh liệt lại không phải cơn đau khi xác thịt bị xuyên thủng, tứ chi bị gặm nhấm, mà rất kì lạ ---

Y mở ra đôi mắt mướt mồ hôi, qua màn sáng xanh kì lạ, y nhìn thấy con Trùng tộc đó sụp đổ xuống, cùng với bản thân nhẹ nhàng trở về mặt đất.

Được cứu rồi.

Trước cả khi ý nghĩ này hiện lên, y đã hành động.

Y vô thức nhìn sang bên cạnh, người nọ còn đang kéo cổ áo y, y thấy một thanh niên mảnh mai trắng bóc, cùng với trường đao như ẩn chứa thứ mùi chẳng lành trong tay cậu.

Thiếu niên giơ tay, lắc nhẹ cho máu trên đao rơi xuống.

Giới Chu Diễn phụ trách công tác vệ sinh, năng lực của hắn thật sự rất tiện để "dọn dẹp" hiện trường.

Dễ dàng cắn nuốt Trùng tộc đã mất khả năng phản kháng, hắn quay sang nói với Nguyên Dục Tuyết: "Dọn xong rồi."

Đội ngũ này cũng có thương binh, nhưng hiển nhiên trạng thái tinh thần vẫn tốt. Nguyên Dục Tuyết chỉ nghiêng đầu xác nhận tình trạng của họ rồi nói: "Tới địa điểm tiếp theo.". Truyện Lịch Sử

Đối thoại giữa họ cực kì ngắn gọn, là kiểu ăn ý người ngoài khó mà chen vào, giống như đã thành quen, làm chuyện này cả trăm ngàn lần.

Đến mức quan chỉ huy mở to mắt, thốt lên: "Chờ, chờ chút!"

Y vừa hiểu ra, thông qua đối thoại đơn giản vừa rồi, hai người đột nhiên xuất hiện lại siêu mạnh này còn chuẩn bị đi xử lý Trùng tộc khác ---

"Các cậu thuộc đội nào?"

Là quan chỉ huy, dù là quan chỉ huy của một đội không tính là mạnh, y cũng biết rất rõ trong các đội tinh nhuệ có một vài người mạnh tới mức có thể so với Trùng tộc cấp S.

Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn bị y coi thành sự tồn tại đặc biệt đó.


Cũng không thể trách y, tuy là Nguyên Dục Tuyết đã xuất hiện vô số lần trước mặt đám người tầng trên. Nhưng đó là trong những buổi tiệc ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, họ sẽ không mời người như quan chỉ huy, hay những binh sĩ mỗi ngày đều phải đắm chìm trong huấn luyện khắc nghiệt.

Nên dù cấp bậc của họ trên tinh hạm không hề thấp, lại chưa từng biết mặt vị nhân viên kĩ thuật nổi tiếng nhất hiện giờ, đồn rằng có thể sửa được hệ thống vũ trang của họ, tất nhiên không thể nhận ra Nguyên Dục Tuyết.

Thuộc về đội nào à?

Đúng là một câu hỏi kì lạ.

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết vội đi, nhưng vẫn bỏ ra vài giây trả lời vấn đề đơn giản này.

"Không có đội."

Trả lời xong, cậu cùng Giới Chu Diễn tiếp tục tới địa điểm kế tiếp có Trùng tộc xâm phạm.

"Không thuộc đội nào..." Rõ ràng nguy cơ đã qua, nhưng trái tim của quan chỉ huy vẫn mất kiểm soát đập điên cuồng.

Nóng ruột, nhiệt liệt, khiến người không yên.

Mặt cũng dần nóng lên, dường như rơi vào trong một loại kì vọng nào đó.

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết đã trả lời như vậy, y vẫn có thể bẻ lái tự bổ sung logic.

Một nhân vật mạnh nhường ấy đương nhiên không thuộc bất cứ tổ chức nào, hẳn là "vũ khí hình người" đặc biệt được bộ quân sự chuyên môn bồi dưỡng ra.

Từ một mặt nào đó thì y đã vi diệu đoán được chân tướng.

Tuy biết không thể nào, nhưng quan chỉ huy vẫn sản sinh ham muốn mãnh liệt điều cậu tới đội ngũ của mình.

Đội y chỉ huy, tuy cấp bậc không cao lắm, nhưng quân hàm của y lại rất cao. Đó là vì những năm qua y chỉ góp nhặt quân công, không đổi cái gì. Dù có được chấp thuận hay không thì hỏi thử cũng không... Vượt quyền hạn đâu nhỉ?

Thật ra trên đường đi, Nguyên Dục Tuyết đã nghe rất nhiều câu hỏi như vậy.


"Các cậu thuộc đội bên kia?"

"Có được không, có được không hả... Đội chúng tôi có rất nhiều tài nguyên xuất sắc, chỉ còn thiếu chỉ huy phó, nếu cần thì chỉ huy chính cũng thiếu, xin các cậu gia nhập chúng tôi có được không..."

"Xin hãy cân nhắc đề nghị của tôi ---"

Gặp phải loại mời mọc này - tạm thời có thể tính là mời, Nguyên Dục Tuyết còn thấy khó hiểu.

Đại khái là trước kia khi làm nhiệm vụ, cậu chưa gặp đội ngũ nào hi vọng cậu gia nhập. Hầu hết con người sẽ căm ghét tức tối vì cậu tới quá muộn, chẳng ai lại đưa ra lời mời với người máy chiến tranh hết, lúc cần điều động đi là được.

Đến mức ban đầu phải đưa ra lời từ chối, Nguyên Dục Tuyết còn có phần trúc trắc.

Nếu không phải tình thế quá khẩn cấp, có khi cậu còn bị chặn đường nhiều lần hơn.

Nguyên Dục Tuyết không nhận lời bất cứ ai, dẫn tới việc trong thời gian chiến đấu cảnh giới cấp độ 1 này, vẫn có không ít yêu cầu được gửi lên tổng bộ.

Thậm chí không thiếu một vài nhân vật có địa vị quyền lực và lý lịch rất khủng tạo áp lực cho bộ quân sự, ngang ngược như đứa trẻ con lên ba đòi kẹo: "Không cần biết cậu ta là ai, các người phải điều tới chỗ tôi ngay. Yêu cầu không khó đâu nhỉ? Tôi thề sẽ đối xử với cậu ta tử tế, thậm chí tôi lui xuống cho cậu ta vị trí của mình, tôi rút khỏi hàng thứ hai cũng được..."

Trung tâm quân sự vừa xử lý sự kiện Trùng tộc xuất hiện, vừa rất là đau đầu với những yêu cầu đòi người ngang ngược này.

Không chỉ có các vị đại lão quyền cao chức trọng họ không đắc tội nổi, mà còn có những tinh anh trung thành cốt cán. Nếu để những người này bất mãn, họ sẽ mất đi sự ủng hộ, có thể nói là toàn những nhân vật không thể coi thường.

Nếu là bình thường, bọn họ đã đi điều tra cho rõ, không cần biết người nọ có phải là họ phái đi không, ít nhất phải đưa ra được một giải thích thuyết phục --- Nhưng vấn đề nằm ở đây.

Bọn họ căn bản không có phái đi "vũ khí hình người" đặc thù nào hết!!!

Ai biết được người lính xuất sắc đến mức tất cả các đội ngũ đều tới đòi kia rốt cuộc có thân phận gì?

Hiệu suất Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn xử lý Trùng tộc thực sự quá nhanh, chỉ cần là nơi họ đi qua, những con trùng đều được gọn gàng diệt sạch.


Tốc độ nhanh như vậy, cộng thêm vấn đề tài nguyên quân lực bị chiếm dụng không đủ dùng, hình ảnh cậu chém giết Trùng tộc thậm chí còn chưa kịp truyền đi, quân bộ đã nhận được phản hồi là mọi chuyện rất thuận lợi.

Cho đến khi có quá nhiều người đến đòi, vấn đề vốn nên để sau trận chiến hẵng giải quyết bị đẩy lên trên. Họ thông qua hệ thống giám sát của tinh hạm, xác nhận thân phận hai người này.

Kết quả xác nhận xong lại càng thêm chết lặng.

Thậm chí họ còn không tin kiểm tra thêm mấy lần, mới dám xác định mình không nhầm.

Hai người kia không phải người của bộ quân sự. Thậm chí nói chính xác thì họ còn không phải binh sĩ hay nhân viên chiến đấu. Thân phận của họ trong tinh hạm, nhất là thanh niên tóc đen cầm đao bị hỏi nhiều nhất kia, lại là nhân viên kỹ thuật.

Ngôi sao đang lên trong tinh hạm, Nguyên Dục Tuyết.

Người còn lại thì còn sốc hơn, vì hắn không có thân phận hợp pháp trên tinh hạm, đăng kí ghi là quái vật nguy hiểm cấp 1 và là "thú cưng"...

Quá nhiều người tạo áp lực, bộ quân sự thậm chí còn chưa kịp điều tra cho kĩ xem rốt cuộc hai người họ đã làm gì mà khiến nhiều người tới đòi như vậy. Họ còn cho rằng Nguyên Dục Tuyết thả "thú cưng nguy hiểm" của mình ra, cho hắn tấn công Trùng tộc, nên mới có sức chiến đấu đỉnh cao được khen hết lời.

Nhưng tình huống hiện giờ buộc họ phải bàn giao.

Thế là đành phải căng da đầu, lau mồ hôi lạnh, mặt dày liên hệ đám lãnh đạo bên bộ kĩ thuật, hỏi xem có thể điều Nguyên Dục Tuyết tới bộ quân sự không.

Bộ kĩ thuật: "..."

Cũng không phải lần đầu họ gặp đòi hỏi kiểu này, cũng quen đánh Thái Cực rồi.

Có thể nói là Nguyên Dục Tuyết ở đây, có ai mà không muốn chứ? Cuối cùng kết quả đấu tranh là không ai có được, chỉ có thể phái thân tín của mình tới dưới trướng cậu học tập kĩ thuật đó thôi.

Nhưng thật sự đây là lần đầu tiên họ gặp phải loại tình huống này --- Tại sao bên quân đội cũng muốn có Nguyên Dục Tuyết?

Trừ việc có thể sửa hệ thống vũ khí ra thì Nguyên Dục Tuyết đâu có liên quan gì tới bên đó.

Nhưng dù Nguyên Dục Tuyết không tới bộ quân sự thì cậu cũng sẽ sửa những hệ thống vũ khí kia mà.

Thế là lãnh đạo nhận cuộc gọi không chắc lắm, khéo léo hỏi lại, sau khi xác nhận bên kia thật sự muốn Nguyên Dục Tuyết chứ không phải ai khác cùng tên cùng họ, lão lại vô thức đẩy tư duy tới một phương hướng khác.

Ví dụ như, một đại lão nào đó trong quân ưng ý Nguyên Dục Tuyết.

Nên bọn họ chỉ có thể nén giận, hòa nhã giải thích rằng Nguyên Dục Tuyết thực sự không phù hợp để làm "nhân vật" đưa tới quân bộ. Nếu vị đại lão kia thích, bọn họ có thể cung cấp những người khác, chuẩn bị riêng cho họ những thiếu niên dung mạo xuất sắc, thân hình mềm mại.


Kết quả bên kia hiểu ý, rất xấu hổ.

Hắn sốc nặng, vội giải thích cho phe mình, bọn họ không đến mức lúc này rồi mà còn nhớ thương những chuyện đó: "Không phải, bọn tôi không có tâm tư bẩn thỉu đó, bọn tôi chỉ muốn đưa cậu ấy lên chiến trường. Kiểu làm nhiệm vụ chiến đấu đơn thuần ấy! Các người có hiểu không?"

Đầu kia im lặng một lúc lâu, lâu tới nỗi họ tưởng đã cúp máy, người nọ mới hỏi lại bằng giọng điệu rất vi diệu: "Ra chiến trường?"

"Ừ."

"Kiểu chiến trường đầy nguy hiểm lúc nào cũng có thể chết?"

"Nguy hiểm là chuyện không thể tránh khỏi..."

"Đồ điên!" Đối phương chửi một tiếng, tức giận cúp máy.

Nhân viên kỹ thuật quý giá của họ, lại có người dám gọi tới đòi đưa cậu ra chiến trường?

Không cần biết Nguyên Dục Tuyết đắc tội phe nào, thuộc hạ của họ lại dám làm chuyện bỉ ổi như lãng phí tài nguyên của tinh hạm, thật không thể tha thứ!

...

Anh Dạ đang chấp hành nhiệm vụ, phát hiện trong thời gian chiến tranh lại có một nhóm người bị điều đi, làm một nhiệm vụ rất lạ ---

Họ đang chuẩn bị di dời cư dân ở tầng 6.

Đây là hiện tượng rất khác thường.

Trong khoảng thời gian sống ở đây, anh Dạ biết rất rõ sự nghiêm ngặt của đẳng cấp trên tinh hạm này.

Đối với những "người tầng dưới", gần như mỗi người tầng trên đều có sự khinh bỉ và kì thị hết sức rõ rệt. Nếu không phải là nhiệm vụ đặc thù thì không bao giờ có chuyện người tầng dưới được bước chân lên tầng trên, huống hồ là di dời quy mô lớn như vậy.

Thật ra những chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng cảm xúc bất an vẫn luôn xôn xao trong lòng khiến anh Dạ bỏ chút thời gian, hỏi thăm đồng đội.

Tác giả có lời muốn nói:

Bộ quân sự: Các người có thể nghĩ đơn giản là tụi này thành tâm mời được không?

Bộ kĩ thuật: Phì --- Khắm lắm!

Bình Luận (0)
Comment