Vũ Khí Hình Người

Chương 189

189. Hàng Hành Khủng Bố (39): Trước kia... Tại sao hắn lại trơ mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết chịu những tổn thương đó.

Edit: Ry

Đây là khiêu khích đúng không?

Nghe Nguyên Dục Tuyết nói vậy, khuôn mặt người quái dị kia hiện lên vẻ tăm tối đáng sợ.

Mặc dù nó cần giữ mạng của Nguyên Dục Tuyết làm giao dịch, nhưng muốn trừng trị một người mà không làm tổn thương tới tính mạng người đó thật sự có rất nhiều cách.

Con ngươi lạnh lẽo nhìn Nguyên Dục Tuyết, đồng tử dựng thẳng tràn đầy ác ý. Dưới cái nhìn của Trùng Vương, đống tơ bạc rung động, lại gần Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng chuyện xảy ra một giây sau, dù trí não nó có sinh động đến mấy thì cũng khó mà sắp xếp được trật tự.

Nguyên Dục Tuyết không hề tránh những sợi tơ đang rung rung, gần như sắp dán vào hai má mình, thậm chí còn vươn tay ra cầm lấy nó.

Cảnh tượng này khiến Trùng Vương không thể tin nổi.

Thực tế thì khung máy của cậu vô cùng rắn chắc, được chế tạo từ chất liệu đặc thù, nên Nguyên Dục Tuyết có khả năng kháng tương đối tốt với những loại độc có thể làm tan chảy mọi thứ.

Việc này khiến đôi tay tưởng như yếu đuối kia không hề bị ảnh hưởng bởi nọc độc.

Nhưng tính sắc bén của tơ vẫn còn đó, do nắm chặt lấy chúng nên tay cậu lập tức bị siết ra mấy vệt đỏ.

Vết đỏ khắc trên tay không tạo thành vết thương gì đáng sợ, chỉ khiến chúng càng thêm kiều diễm, tựa như một thứ đồ trang trí, thậm chí còn nhiễm chút mập mờ.

Cơ thể Nguyên Dục Tuyết quá rắn chắc, tơ chỉ cắt ra được những vết xước như là thử lướt con dao trên da, không thấy đau, càng miễn bàn bản thân Nguyên Dục Tuyết gần như không cảm giác được cái đau.

Vết thương thậm chí còn chẳng sâu, chỉ là máu chảy ra hơi đáng sợ chút thôi.

Với khả năng tự lành của người máy chiến tranh, vết thương như vậy không tới nửa ngày là đã lành.

Mà đó còn là để nó tự nhiên khép miệng, nếu dùng năng lượng thúc đẩy, gần như chỉ cần 1 phút là sẽ nguyên vẹn như trước. Chỉ là Nguyên Dục Tuyết không định lãng phí năng lượng vào chuyện này mà thôi.

Đằng nào vết thương trên tay rất nhỏ, không gây ảnh hưởng tới hành động, không bị chậm, cũng không sợ trượt tay, nên không cần phải đẩy nhanh tốc độ chữa trị.

Trùng Vương sốc trước hành vi liều lĩnh thô bạo của Nguyên Dục Tuyết, thậm chí tên điên này còn thật sự tạo ra được đường sống.

Nó biết rõ hơn ai hết những sợi tơ kia là vũ khí giết người dã man cỡ nào, ngỡ ngàng nhìn chúng bị Nguyên Dục Tuyết quấn thành một cục, gần như không có bất cứ tác dụng gì.

Khuôn mặt giả tạo căng lên, con ngươi tán loạn, hiển nhiên là sốc nặng.

Tại sao độc của nó lại không có bất cứ tác dụng gì với Nguyên Dục Tuyết?

Cứ như chỉ để làm màu.

Nó còn đang choáng vì tơ của mình không có tác dụng, bên phòng an ninh, những người khác cũng đang rất kích động... Có điều là theo hướng khác.

Ở bên kia màn hình theo dõi, nhóm lãnh đạo đã hốt hoảng la lên, hi vọng Nguyên Dục Tuyết tỉnh táo lại chút. Họ nhìn chằm chằm vào tay cậu vì giữ tơ mà có vô số vết thương đỏ tươi, máu róc rách chảy từ đó xuống, chỉ thấy đau lòng không thôi.

Đó là tay Nguyên Dục Tuyết đó!

Trùng Vương cảm thấy tổn thương quá nhẹ, họ lại cảm thấy vậy là quá nặng.

Nhân viên nghiên cứu luôn được chăm bẵm, giờ tay bị cắt thành như vậy, không biết có để lại di chứng gì không.

Đúng là khiến người ta toát cả mồ hôi lạnh.

Hết lần này tới lần khác họ còn không thể trút giận, vì ai cũng thấy Nguyên Dục Tuyết chủ động nắm những sợi tơ trông rất nguy hiểm đó.

Mà bên còn lại, không cần dùng mắt điện tử, được xem trực tiếp cảnh này, Giới Chu Diễn cũng thấy rõ từng chi tiết.

Hắn là người đã chứng kiến vô số cảnh tượng máu me, nhưng không hiểu sao khi ánh mắt hắn chạm tới thứ chất lỏng tươi sáng ồ ạt chảy ra từ tay Nguyên Dục Tuyết, não bộ như chịu rung chấn, thẫn thờ.

Cảm xúc lo nghĩ cháy bỏng đồng thời bùng phát trong lòng, khiến sắc mặt hắn trở nên tối tăm khủng bố. Con ngươi như bị nhuộm bởi mực, đen tuyền không ánh sáng.


Chẳng qua lúc này tất cả đều tập trung vào Nguyên Dục Tuyết nên mới không chú ý tới sắc mặt đáng sợ của hắn.

Nguyên Dục Tuyết có phát hiện, dù đang trong tình huống nguy hiểm, cậu vẫn hơi quay sang nhanh chóng quan sát khuôn mặt Giới Chu Diễn. Thấy hắn hơi cúi đầu, sắc mặt âm u không rõ.

Cậu đè xuống cảm giác kì lạ trong lòng, tiếp tục phá những sợi tơ kia, đi tới trước mặt Trùng Vương.

... Nếu không phải Giới Chu Diễn biết mình còn lâu mới bị cái bệnh vớ vẩn như sợ máu, thì có lẽ hắn đã cho rằng trái tim đang đập dồn dập là vì sợ hãi.

Nhưng hắn không sợ máu của người khác, lại sợ Nguyên Dục Tuyết đổ máu trước mặt mình.

Giới Chu Diễn khẽ kêu một tiếng, ngay cả Trùng tộc với thính giác nhạy bén cũng không nghe được, chớ nói chi những con mắt điện tử kia.

"Đừng."

Vành tai Nguyên Dục Tuyết lại hơi nhúc nhích.

Giới Chu Diễn ngẩng lên.

Cậu nhanh chóng nhìn hắn một cái, sắc mặt Giới Chu Diễn lúc này lại tái nhợt kì lạ.

"Đừng đổ máu."

Hắn như tự lẩm bẩm với mình.

Thật ra Giới Chu Diễn đã từng thấy Nguyên Dục Tuyết bị thương, phản ứng của hắn khi đó không lớn như vậy.

Nhưng hôm nay, có lẽ là vì mất đi kí ức, hắn không thể chấp nhận được hình ảnh này.

Nhất là khi vô số mảnh ghép kí ức đang ồ ạt xuất hiện trong đầu, từng tấm sáng màu lục kì lạ lướt nhanh, khiến Giới Chu Diễn nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Làm hắn càng thêm nóng nảy.

Trước đây... Tại sao hắn lại trơ mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết chịu tổn thương như vậy.

Máu gần như nhuộm đẫm nửa người, không ngừng trôi theo cổ tay trơn bóng, khiến cả ống tay áo đều ướt nhẹp.

Nguyên Dục Tuyết cầm một thanh đao dài màu đen, khép hờ mi, cố gắng chống đỡ cơ thể.

...

Từng hình ảnh như hóa thành chiếc đinh dài đáng sợ, đâm thẳng vào đầu hắn, cố định hắn tại chỗ không nhúc nhích được. Một cử động rất nhỏ ở giây phút này cũng hóa thành đau khổ kịch liệt.

Sắc mặt Giới Chu Diễn tái nhợt, hắn khẽ vươn tay về phía Nguyên Dục Tuyết.

Đúng lúc Nguyên Dục Tuyết cũng đang nhìn hắn, nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của Giới Chu Diễn, bàn tay vươn ra khẽ run rẩy, cùng với đôi mắt, không còn bị màu đen chiếm lĩnh, mà biến thành màu đỏ hồng.

Người ngoài nhìn chỉ thấy hắn thật đáng sợ, như con ác ma chạy ra từ Địa Ngục.

Chỉ có Nguyên Dục Tuyết cảm thấy Giới Chu Diễn... Hình như đang khóc.

Tuy là hắn và chữ "khóc" nghe chừng không có nổi một mối liên kết nào.

Nhưng giây phút đó, Nguyên Dục Tuyết khẽ run, người máy quá trì độn với xúc cảm khiến cậu khó mà nhận ra mình đã làm sai điều gì.

Chỉ biết cậu thật sự chạm tới cảm xúc nồng đậm của Giới Chu Diễn.

Cậu ấy rất cần mình.

Nguyên Dục Tuyết trong lúc "khiêu khích" mà còn công khai mất tập trung, hiển nhiên khơi dậy sự phẫn nộ của Trùng Vương.

Nó bắt đầu điên cuồng tấn công.

Nguyên Dục Tuyết quyết định cuộc chiến này không nên kéo dài nữa, cậu đẩy nhanh tốc độ, phải tốc chiến tốc thắng.

Một tay xé toạc chiếc lưới được dệt từ "tơ", những sợi tơ xoắn lấy ngón tay cậu, như khối sương mù bay đi, rơi trên mặt đất.


Trên tay lại có thêm vài vết thương, máu chảy từ cổ tay xuống đầu ngón tay. Đến mức Nguyên Dục Tuyết vừa lao tới tóm cái đầu dị hợm của Trùng Vương, nó hoảng hốt, phản ứng đầu tiên lại là thè lưỡi chạm vào những giọt máu đang nhỏ xuống trước mặt.

Đậm đặc.

Dòng máu đậm đặc chảy ra từ vết thương.

Quá tuyệt diệu, khiến nó quên đi sợ hãi và phẫn nộ khi vũ khí bị phá hủy dễ dàng, đắm chìm trong hương vị máu đỏ ngọt ngào.

Ngon quá.

Dù lưỡi nó chỉ chạm được một chút.

Nó chưa từng được thưởng thức loại máu nào ẩn chứa sức mạnh thượng hạng như vậy, chỉ nếm thử một chút đã khiến nó cảm thấy những con người mình ăn trước đó chỉ là thịt nhão thối nát. Không một loại máu nào có thể sánh ngang thứ mĩ vị này, khiến nó muốn bất chấp tất cả ăn thịt Nguyên Dục Tuyết.

Chạy trốn, uy hiếp, lợi ích chỉ là việc nó cần phải làm trong tương lai ---

Sau giây phút mê say ngắn ngủi, đòn tấn công đầy uy hiếp khiến nó không kịp chống đỡ ập tới.

Nguyên Dục Tuyết bóp chặt nhược điểm trí mạng của nó.

Nó cảm giác đầu mình như đang tan ra, bị thứ gì đó làm tan, đến mức nó phải kêu lên tiếng côn trùng.

Nguyên Dục Tuyết thấy rất lạ vì mình thành công bắt được nhược điểm của Trùng tộc ngay, mà nó thậm chí còn không phản kháng. Cậu không hề phát hiện Trùng Vương vì liếm láp máu của mình mà bị mê hoặc mất mấy giây.

Mà mấy giây này đã đủ cho Nguyên Dục Tuyết làm rất nhiều chuyện. Cậu nghiễm nhiên cho rằng sự thất thần vừa rồi là sự khinh thường của Trùng tộc.

Vũ khí thuận tay nhất của Nguyên Dục Tuyết cũng không phải Phá Hồng Mông. Thực tế, bản thân cậu chính là một vũ khí cỡ lớn hình người, mỗi bộ phận trên cơ thể cậu là một món vũ khí, bao gồm cánh tay đang duỗi ra này.

Chỉ là hơi tốn năng lượng thôi.

Lòng bàn tay ngưng tụ năng lượng thuần chất, tạo sóng xung kích, thậm chí có thể nấu chín nội tạng của Trùng tộc.

Chỉ là gen của Trùng Vương đủ mạnh mẽ, vỏ ngoài cũng đủ cứng rắn nên mới chống cự thêm được một lúc.

Nó phát ra âm thanh như người bị nghẹt thở, đau đớn giãy giụa, thực tế thì không phải nghẹt thở, mà các nhược điểm của nó đang không ngừng bị nung chảy, sinh mệnh mong manh.

Nguyên Dục Tuyết thật sự muốn giết nó.

Hơn nữa còn là muốn tốc chiến tốc thắng nên mới dùng phương pháp còn tốn năng lượng hơn Phá Hồng Mông.

Ý thức được sinh mệnh chịu uy hiếp, Trùng Vương không thể ngồi im. Những cái chân đốt khổng lồ cố gắng duỗi ra tấn công đều bị Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy, cậu thản nhiên duỗi tay còn lại ra, cứ thế bẻ gãy các chi cứng rắn của nó.

Từng đoạn từng đoạn.

Trùng tộc nháy mắt đã bị bẻ gãy vô số chi, còn không kịp cảm nhận cơn đau.

Cái đầu ngụy trang của nó không duy trì được nữa, bắt đầu lộ ra mắt kép và hàm răng bén nhọn, nhanh chóng chuyển đổi, trùng thể và khuôn mặt người không ngừng đan xen.

Cơ thể cũng mất kiểm sát phình ra, các con mắt điện tử quay lại cảnh nó bắt đầu biến hóa hình thái, cơ thể bành trướng gấp mấy lần.

Nhưng nơi yếu ớt nhất của nó, từ đầu đến cuối vẫn bị Nguyên Dục Tuyết bóp chặt, thành ra đầu nhỏ thân to. Thứ lửa kì lạ như lửa Địa Ngục đang dần đốt cháy cơ thể nó, nó đau đớn chỉ muốn lăn lộn, mong mau chóng thoát khỏi sự thống khổ này, nhưng không có bất cứ tác dụng gì.

Bấy giờ nó mới nhận thức được rõ rằng ---

Nó sẽ chết.

Nó sẽ phải chết trong tay con người khó chơi này.

Máu trên tay Nguyên Dục Tuyết vẫn chầm chậm nhỏ xuống cơ thể nó.


Nhưng mùi hương thơm ngon giờ lại như thứ thuốc độc đòi mạng.

Nó hiểu ra.

Có lẽ con "chó" kia không phải quái vật.

Con người trước mặt nó này mới là quái vật thật sự.

Không --- Hắn thật sự là con người ư?

Hắn là giống loài đáng sợ nào đó có đẳng cấp gen cao hơn Trùng tộc mới đúng chứ?

Chính vì thế hắn mới có thể liên tiếp phá hỏng kế hoạch của mình, bởi vì mục đích của hắn là muốn chi phối cả tinh hạm này, sao có thể tha thứ cho Trùng tộc xâm lấn địa bàn của mình.

Mà thực tế, hắn cũng đã thành công hơn nửa, không cần kí sinh đã giành được niềm tin của vô số con người, để những nhân loại kia cam tâm tình nguyện dâng chìa khóa thống trị tới tay hắn ---

Trong những suy nghĩ hỗn loạn này, Trùng Vương há bộ phận giao tiếp của nó ra. Nhưng thứ phát ra từ đó không còn là ngôn ngữ loài người, mà là hệ thống ngôn ngữ của Trùng tộc.

Người khác nghe vào chỉ là một chuỗi âm thanh tần số cao bén nhọn, xuyên thẳng vào ống tai, quấy cho não bộ thành một đống bột nhão.

Những thiết bị giám sát xung quanh bị hư hại hơn nửa vì âm thanh này.

Nguyên Dục Tuyết lại không có phản ứng gì, cậu cao quý như thánh thần, hay cũng có thể nói là sinh vật đẳng cấp cao hơn, phán xét con bọ đang xâm lấn địa bàn của mình.

Nó bắt đầu quy hàng: "Chẳng lẽ ngài không muốn tìm ra những Trùng tộc khác trong tinh hạm sao? Tôi còn có rất nhiều thuộc hạ, chúng đều lẩn trốn trong đây, đợi mệnh lệnh của tôi, nếu có thể ---"

Trùng Vương muốn nói, nếu có thể, tôi sẵn sàng tôn ngài làm Trùng Chúa cao quý, tất cả thế hệ sau từ nhánh gen của tôi sẽ nghe lệnh Trùng Chúa. Nhưng nó còn chưa nói hết, Nguyên Dục Tuyết đã hơi nghiêng đầu nói.

"Không cần."

Cậu rất bình tĩnh, không một gợn sóng đáp lại.

Có tổ hợp gen của Trùng tộc cao cấp, cậu có thể nâng cấp máy dò xét nhanh hơn, không sợ còn cá lọt lưới.

Nguyên Dục Tuyết coi việc quy hàng của Trùng Vương với "sinh vật có đẳng cấp gen cao hơn" thành nó muốn dùng tình báo quý giá để đổi lấy cơ hội sống sót.

Nói thật là cậu không mấy hứng thú với đề nghị này.

Vì chính cậu có thể làm được.

Câu trả lời của Nguyên Dục Tuyết được nói bằng ngôn ngữ loài người. Nhưng con Trùng tộc kia lại sững sờ. Nó như bị vô số xiềng xích vô hình trói buộc, liều mạng giãy giụa, liều mạng quay cuồng, muốn thoát khỏi sự kiềm chế vô hình đó, trong đầu lại sụp đổ nghĩ.

Quả nhiên Nguyên Dục Tuyết nghe hiểu ngôn ngữ Trùng tộc!

Quả nhiên hắn là giống loài đáng sợ có đẳng cấp gen cao hơn Trùng tộc!

Dù ở thời điểm này, hắn vẫn nhớ phải ngụy trang, trả lời nó cũng dùng ngôn ngữ loài người.

Nhân loại sẽ vĩnh viễn không biết bọn họ đã mở ra thứ ác ma gì.

Trong nỗi sợ kịch liệt, Trùng tộc bỗng ngừng giãy giụa.

Nguyên Dục Tuyết chưa giết chết nó, nhưng cậu nhìn thấy Trùng Vương trong tay mình không còn nữa. Nó vỡ vụn thành những mảnh nhỏ ngay trước mặt cậu.

Trùng thể như bị phá giải hoàn toàn, trở thành những cấu trúc rải rác, từ cơ bắp đến máu thịt, đến cả vô số cơ quan bộ phận khác. Cho tới khi cơ quan cuối cùng cũng bị phá hủy thành mảnh vụn li ti, ngay sau đó lại bị kịch liệt nghiền nát thành chất lỏng, lửng lơ trước mặt cậu.

Những "chất lỏng" đó bị nuốt vào trong một cái túi vô hình, không sót một giọt, càng không chạm tới ngón tay Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng cậu nhìn thấy.

Nguyên Dục Tuyết ngây người.

Mặc dù cậu chưa từng thấy phương thức tấn công nào như vậy, nhưng phong cách tương tự thì dễ liên tưởng rồi.

Cậu quay sang định tìm Giới Chu Diễn, lại thấy hắn đã tới bên cạnh mình từ lúc nào.

Sau đó ôm lấy cậu từ phía sau.

Nguyên Dục Tuyết không quen với kiểu tiếp xúc thân mật chỉ có con người mới làm. Nhưng tâm trạng Giới Chu Diễn lúc này cực kì không ổn định, hơi thở dồn dập không ngừng phả lên gáy cậu, khiến làn da chỗ đó ửng hồng.

Giới Chu Diễn vùi đầu vào cổ Nguyên Dục Tuyết, cái mũi cao thẳng có sự tồn tại quá rõ, không ngừng chọc vào.

Ẩm ướt, ngưa ngứa.

Xúc cảm kì dị khiến Nguyên Dục Tuyết quên đi cả những tiếp xúc da thịt khác.


Mặc dù Giới Chu Diễn đang vùi mặt vào cổ cậu, nhưng tư thế của hắn rất ngang ngược, gần như là khóa chặt Nguyên Dục Tuyết trong vòng ôm của mình. Cái ôm cực kì thân mật, thậm chí còn có phần ỷ lại.

Cơ thể dán thật chặt, có cái chạm khẽ nơi cổ tay.

Cánh tay Nguyên Dục Tuyết vẫn còn những vết cắt do tơ độc tạo thành. Giới Chu Diễn rất cẩn thận tránh chúng, đặt tay mình dưới cổ tay cậu, nhẹ nhàng nâng lên. Lại lo lắng vươn những ngón tay, vẫn còn hơi run rẩy, khe khẽ vuốt ve.

"... Giới Chu Diễn?" Nguyên Dục Tuyết hỏi.

Cậu biết tâm trạng của Giới Chu Diễn hiện giờ không ổn lắm.

Hắn chậm chạp một lúc lâu mới cứng đờ đáp lại.

Giới Chu Diễn đã khá thành thạo ngôn ngữ của con người, nhưng bây giờ mở miệng lại như nhiều năm rồi chưa nói chuyện, mang theo âm điệu kì lạ trúc trắc còn tệ hơn cả lần đầu hắn gặp Nguyên Dục Tuyết, cứng nhắc nói: "Đừng bỏ tôi lại, đừng đi. Có được không." Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Hắn còn hỏi: "Tôi có thể giết nó không?" Hỏi rất chân thành.

Nguyên Dục Tuyết biết "nó" là chỉ con Trùng Vương kia.

Cảm nhận đầu tiên lại là hơi ngạc nhiên, Trùng Vương biến thành trạng thái đó rồi mà vẫn còn sống?

Thời gian cậu do dự có hơi lâu, đến mức Giới Chu Diễn lại dụi một chút.

Tiếp xúc thân mật như vậy khiến Nguyên Dục Tuyết rất không quen, người hơi cứng lại, tuy không phải là bài xích Giới Chu Diễn.

Cậu không ghét Giới Chu Diễn.

Tư duy lại nhanh chóng chuyển hướng vì câu hỏi của Giới Chu Diễn, cậu trả lời: "... Được."

Thật ra cậu cũng không quan tâm Trùng tộc chết trong tay ai. Với Nguyên Dục Tuyết, tiêu diệu Trùng tộc là nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu, dùng phương pháp gì lại không phải vấn đề đáng chú ý.

Dù sao người máy cũng không có khái niệm "công trạng".

Thế là con Trùng tộc kia, ở trước mắt Nguyên Dục Tuyết, được hợp lại về dáng vẻ ban đầu.

Ít nhất là trông giống ban đầu.

Chỉ là đã bị cắt đôi, nửa trên là đầu, nửa dưới là thân.

Nhưng đầu hay thân thì đều còn dấu hiệu sự sống rõ rệt.

Nửa dưới bị thứ gì đó kích thích nên kịch liệt ngọ ngoạy, đầu đã hóa thành trùng thể. Ai cũng có thể thấy được sự hoảng sợ từ cái đầu trùng đó. Bộ phận dùng để phát ra âm thanh đang rung rung, nhưng không có tiếng gì, dù là tiếng Trùng tộc hay tiếng người.

Nháy mắt sau, Trùng Vương không phát ra được âm thanh nào đã tiếp tục biến thành bãi thịt nát giống ban nãy, lại tụ về một chỗ trong trạng thái bán lỏng.

Dường như có sức mạnh vô hình nào đó đang khuấy đều chất lỏng kia, như khấy trứng gà.

Một lát sau, chất lỏng tiếp tục ngưng tụ thành hình thái mới. Chỉ là lần này không còn phân rõ đầu với thân, mà là các loại bộ phận bị vặn vẹo ghép chung với nhau. Hình thái dị hợm này lại không có dấu hiệu ghép nối, như thể những bộ phận không nên có ở đây này, thật sự mọc ra tự nhiên từ cơ thể Trùng tộc.

Hình thù quái thai này cũng không duy trì được bao lâu đã lại tan rã thành chất lỏng.

Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu.

Với hệ thống cảm xúc của người máy, cậu không cảm thấy nó là hình ảnh rùng mình đáng sợ gì, cũng không thấy hành động của Giới Chu Diễn tà ác đến mức khiến người ta khiếp vía.

Chỉ là từ những hành vi này, cậu phát hiện Giới Chu Diễn hiện giờ, có vẻ... Rất không ổn.

Hắn tức giận hơn bất cứ lần nào trước đó.

Nguyên Dục Tuyết lúc này đang bị ôm quá chặt, cậu không thể tránh ra, xoay người xem sắc mặt Giới Chu Diễn.

Chỉ đành vươn tay, hơi đặt lên tay hắn, bảo: "Vậy được rồi."

Giọng điệu vẫn bình thản như mọi ngày, nhưng ngoài hờ hững thì còn mang theo chút vỗ về.

Giới Chu Diễn dừng lại.

Hắn còn có phần không cam lòng đáp: "... Ừ."

Thế là con Trùng Vương kia mới hoàn toàn chết đi, sau đó bị cắn nuốt.

Đèn bỗng tắt.

Tất cả mắt điện tử trôi nổi giữa không trung đã bị hư hại, không biết là từ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment