Vũ Khí Hình Người

Chương 194

Edit: Ry

Thanh niên còn sống.

Kế hoạch tách trứng trùng ngăn cản dị hóa của Nguyên Dục Tuyết cực kì thành công. Quả trứng kí sinh được lấy ra khỏi cơ thể, trừ vài ngày đầu cơ thể thanh niên còn yếu, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, thì không có di chứng nào khác.

Dưỡng bệnh xong, đi khám lại, y đã thông qua xét nghiệm.

Phương pháp này thật sự thực hiện được.

Tiếc là trừ Nguyên Dục Tuyết ạ, không ai có thể phục chế thành công.

Mà từ ngày đó, đúng là Nguyên Dục Tuyết có thể "nghỉ ngơi" một thời gian. Tiên Hiệp Hay

Cậu tranh thủ cẩn thận kiểm tra lại trạng thái khung máy của mình. May là không thấy hỏng hóc phần mềm hay phần cứng. Nguyên Dục Tuyết rất khó hiểu, chỉ có thể đổ lỗi việc thốt ra câu mệt ngày hôm đó với Giới Chu Diễn cho việc liên tục vận chuyển năng lượng dẫn tới chương trình bị hỗn loạn.

Có điều cậu cũng chỉ nghỉ mấy ngày.

Đó còn là nhờ Giới Chu Diễn cứng rắn yêu cầu.

Nhưng sau khi đo lường ra trứng kí sinh trong cơ thể người vẫn đang phát triển không ngừng, càng chậm trễ thì càng có nguy cơ cao, độ nguy hiểm của việc tách trứng cũng sẽ lớn hơn, Nguyên Dục Tuyết vẫn phải quay trở lại làm việc. Cậu lập danh sách căn cứ vào mức độ phát triển của trứng, bắt đầu "phẫu thuật".

Xác suất thành công của những ca phẫu thuật đặc biệt này là 100%.

Nguyên Dục Tuyết cũng dần quen với việc khống chế dòng chảy năng lượng, năng lượng lấy ra cũng chính xác hơn.

Ngoài việc có thể tiết kiệm năng lượng tối đa, cậu còn làm quen được với "di chứng", không đến mức choáng váng va vào người Giới Chu Diễn như ngày đầu tiên.

Chỉ là sắc mặt thì vẫn trắng bệch như trước.

Mỗi ngày Nguyên Dục Tuyết đều ở phòng thí nghiệm hoặc biệt thự, hiếm khi ra ngoài đón nắng mô phỏng, nên da cậu vốn đã trắng, chỉ cần cơ thể "khó chịu" một chút là biến hóa lại càng thêm rõ rệt.


Nhìn một cái, như phát sáng giữa biển người.

Vệt hồng duy nhất có lẽ là cánh môi đỏ thắm, vì có màu da tôn lên, trông chúng luôn diễm lệ như được bôi mật hoa.

Bản thân Nguyên Dục Tuyết không cảm nhận được mình có chỗ nào khó chịu, cậu đã quen với tần suất vận chuyển năng lượng này. Giới Chu Diễn thì lại khắc ghi ấn tượng ngày đó Nguyên Dục Tuyết mang lại, hoàn toàn không tiếp thu "đổi mới" của cậu.

Nên cứ lần nào Nguyên Dục Tuyết làm thí nghiệm xong là hắn lại cảm thấy cậu hết sức yếu ớt.

Nguyên Dục Tuyết vừa ra ngoài, còn đang gài lại cúc áo, Giới Chu Diễn đã tiến tới bế cậu lên, chuẩn bị mang người về biệt thự.

Lần đầu bị Giới Chu Diễn bế như vậy, Nguyên Dục Tuyết còn đờ đẫn.

Bởi vì người bế cậu là Giới Chu Diễn nên cậu cũng không giãy giụa, chỉ bảo hắn buông mình ra.

"Cậu nói là cậu mệt."

Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc giải thích với hắn: "Đó là chuyện 3 ngày trước rồi, với cả khi đó tôi cũng không mệt lắm."

Giới Chu Diễn thường rất tinh ý, thậm chí có thể nói là tâm linh tương thông với Nguyên Dục Tuyết, bây giờ lại như người máy cố chấp vì bị nhập sai chương trình, không ngừng lặp lại: "Bây giờ trông cậu rất yếu."

"Sẽ hoa mắt."

"Sẽ ngã."

"Cần tôi bế." Giới Chu Diễn nói: "Hoặc tôi có thể mang cáng cứu thương tới cho cậu."

Nguyên Dục Tuyết tưởng tượng hình ảnh mình nằm trên cáng cứu thương: "..."

Kết quả thương lượng cuối cùng, cũng là nhượng bộ duy nhất Giới Chu Diễn chịu đưa ra, hắn sẽ không bế Nguyên Dục Tuyết, đổi sang cõng.


Trong mắt hắn, Nguyên Dục Tuyết đang hết sức yếu ớt, cần được bảo vệ cẩn thận.

Nguyên Dục Tuyết: "... Được rồi."

Việc nâng cấp hệ thống kiểm tra không cần Nguyên Dục Tuyết tốn công nữa, đội nghiên cứu tạm thời mà đám lãnh đạo thành lập (trong đó có một phần là "học sinh" của Nguyên Dục Tuyết) đã có thể đảm nhiệm. Sáng tạo thì khó, nhưng có giáo trình cụ thể, phục chế lại thì dễ, họ nhanh chóng nâng cấp rất nhiều hệ thống dò xét.

Nhưng ngoài tin tốt này ra, theo sau nó là vô vàn phiền phức.

Ngoại trừ đội khảo sát, quả nhiên có vô số người cũng bị gieo trứng trùng.

Mỗi người từng tiếp xúc với thành viên đội khảo sát đều cần được kiểm tra.

Tuy là tỉ lệ rất thấp, nhưng số người cần kiểm tra quá nhiều, thành ra con số cuối cùng cũng lớn hơn.

Người cần "phẫu thuật" lấy trứng ngày một tăng.

Mà người duy nhất có thể giải quyết vấn đề này là Nguyên Dục Tuyết.

Đương nhiên cũng có người thử tách trứng trùng ra khỏi cơ thể, ngăn cản dị biến. Nhưng họ không thể hoàn thành "phẫu thuật" mà không làm tổn thương tới cơ thể vật chủ. Dù có lí luận nhiều đến mấy thì cũng không thể làm được chuẩn xác như Nguyên Dục Tuyết.

Đến mức những người tới đưa tư liệu về người bị kí sinh, thấy Nguyên Dục Tuyết, đều sẽ lộ vẻ hổ thẹn.

Bọn họ thật sự quá vô dụng, nên áp lực Nguyên Dục Tuyết phải chịu... Quá lớn.

Nguyên Dục Tuyết thì lại không có cảm giác gì.

Cậu đã luôn phải làm nhiệm vụ liên tục, quen rồi, chỉ coi nó như một việc hàng ngày.

Trừ việc tiêu hao năng lượng khiến cậu hơi ngần ngại ra thì nhiệm vụ này cũng chẳng khó. Thậm chí cậu sẽ không bị thương, không hỏng, so với những nhiệm vụ đã làm trước đó thì thoải mái hơn nhiều.


Trong lúc Nguyên Dục Tuyết phải giải quyết phiền phức Trùng tộc để lại, đám người tầng trên cũng đang đối mặt với phiền phức mới.

Sự cố với đội khảo sát khiến họ tạm thời từ bỏ việc thăm dò tinh cầu màu mỡ kia.

Nhưng do phiền phức Trùng tộc mang lại đã được Nguyên Dục Tuyết giải quyết đâu vào đấy, nên lần này tổ chức hội nghị, lại có người đề xuất việc tiếp tục thám thính.

Các phe còn chưa kịp tranh đấu ra kết quả cuối cùng, chủ đề hội nghị của họ đã biến thành một chuyện khác cũng khiến người ta đau đầu khó giải quyết không kém.

- -- Những kẻ ở tầng 7, với họ mà nói là thứ thịt người - vật phẩm tiêu hao có thể tái sinh, đang bùng lên cơn phản kháng dữ dội chưa từng có.

Tuy người tầng trên sở hữu toàn bộ tài nguyên và vũ khí, nhưng khi biết tin tức hoang đường này, bọn họ vẫn cảm thấy hoảng loạn bất an, cau mày buồn phiền.

Có người cười nhạo: "Lấy đâu ra phản kháng, chúng nó không biết phản kháng là cái gì đâu, dù sao thì từ khi sinh ra, trong gen của tụi nó đã viết..."

Người kia muốn chê bai cười nhạo, nhưng chưa nói hết đã bị người khác ngắt lời. Sắc mặt của gã trở nên khó coi.

"Không thấy chìa khóa." Người cắt ngang gã nói: "Xem ra bọn nó đã phát hiện bí mật của gen."

...

Cả cuộc đời của người ở tầng 7 bị gói gọn ở tầng thứ 7. Bọn họ là phế liệu rác rưởi vô dụng, dù bị người ta chèn ép dã man cũng sẽ không nảy sinh tâm tư phản kháng, như thể từ trong gen đã ghi lại nhận thức nhu nhược dễ bị chi phối của họ.

Đây không phải là chiến thuật tẩy não hay hạ thấp của đám người tầng trên, mà sự thật là vậy.

Gã đàn ông với máy tóc rực lửa mở kho gen, nhìn những thứ kì dị đang sinh trưởng bên trong, sắc mặt không tránh khỏi trở nên rét lạnh tàn bạo.

Trong quá trình tinh hạm di chuyển sẽ tiếp nhận một vài quần thể nhân loại cũng lang thang, mất quê hương giống mình. Hoặc là nhóm người còn sống sót của phi thuyền Hàng Hành ban đầu.

Nhóm người lang thang chính là nơi chủ yếu tạo nên nhân khẩu của tinh hạm. Nhưng số người ở tầng thứ 7 vẫn tăng trưởng quá nhanh.

Người tầng 7 không có quyền kết hôn, không thể sinh con.

Số lưu dân được bổ sung vào, với tình trạng bóc lột nghiêm trọng và đủ loại công việc nguy hiểm mỗi ngày, đáng lẽ chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Nhưng số lượng người tầng 7 chưa từng giảm bớt, thậm chí còn dai dẳng như con gián, tăng nhanh chóng mặt. Lại không một ai nhận ra điều lạ thường ấy.


Ách thống trị và chế độ nô lệ, trải qua thời gian dài lại chưa từng gặp phải bất cứ phản kháng nào, loại hiện tượng này quá bất thường. Phản kháng bị trấn áp là một chuyện, nhưng nếu không một ai thắc mắc về hoàn cảnh của họ, cũng chưa từng xảy ra xung đột cỡ nhỏ, đủ khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Như thể từ khi sinh ra, họ đã chấp nhận loại chế độ này.

Đó là thứ đã khắc vào lòng họ, để họ tập thể tuân theo... Là quy tắc.

Và trước mắt gã đàn ông tóc đỏ, chính là bí mật của tầng thứ 7.

Vô số ống nghiệm, không thể nhìn thấy điểm cuối, bên trong ngâm những cá thể được nuôi cấy ra.

Gen chứa đựng trong kho, mỗi khi số người ở tầng 7 không đủ, sẽ được lấy ra, nhanh chóng gây giống thành con người.

Sau đó những người này sẽ dựa theo trình tự được quy định sẵn trong gen, trở thành công cụ chịu khổ.

Đây gần như là quy tắc ngầm tất cả thừa nhận khi kiến thiết tinh hạm cỡ lớn này, cũng là "bí mật" chung của những kẻ sống ở tầng thứ nhất.

Thậm chí cả khi những người dưới tầng 7 này tử vong, trước khi chết, cũng sẽ bị lấy mã gen. Rồi không biết bao nhiêu năm sau sẽ lại bị chọn ra, trở thành một phần của kế hoạch gây giống, một lần nữa bị bồi dưỡng thành nô lệ.

Mặc dù về bản chất, họ đã không còn là họ nữa, mà như kiểu anh chị em song sinh có huyết thống cực gần. Nhưng nếu nghĩ cẩn thận, ấy vẫn là vận mệnh khiến người ta rùng mình. Kể cả cái chết cũng không giúp họ thoát được kiếp nô lệ.

A Viêm, gã đã từng là người của tầng thứ nhất, gã là "người tầng trên" đủ tiêu chuẩn theo khái niệm của tinh hạm.

Nhưng do tổ tông của gã, cha mẹ, đều cố gắng phản đối chế độ này, đến đời gã, vì cách thức quá cấp tiến nên khi đấu tranh thất bại, gã bị chuyển xuống tầng 7.

Quyền lợi gia tộc gã góp nhặt gần như bị tước đoạt, bị xâu xé không còn gì. Mà gã cũng bị đám người tầng trên nhằm vào, dù có nỗ lực cỡ nào cũng không thể thoát khỏi tầng thứ 7.

Điều nhân từ duy nhất với gã, chính là gen của gã không thể bị phục chế, gã chết là sẽ thật sự được giải thoát.

Là người của tầng thứ 7, chỉ biết chịu đựng cho người ta tùy ý sỉ nhục hành hạ, từ khi sinh ra cho tới chết chỉ có thể cống hiến sức lực hèn mọn rác rưởi của mình. Nhưng A Viêm chưa ngày nào bị sinh hoạt gian khổ này đày đọa, ý chí chưa từng bị tra tấn ở nơi đây dập tắt, ngược lại, gã càng thêm chắc chắn với mục tiêu của mình.

Phải lật đổ cái chế độ hiện tại.

Trên mặt gã, xuất hiện vẻ tàn nhẫn.

Những kẻ đạp lên xương uống máu người tầng dưới, gã muốn lôi tất cả chúng xuống.

Bình Luận (0)
Comment