Vũ Khí Hình Người

Chương 71

Edit: Ry

Quỷ quái sinh sôi bởi vô số ác ý, khuôn miệng cười càng lúc càng ngoác rộng.

Con ngươi dựng đứng quỷ dị vặn vẹo nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, muốn từ đó quan sát phản ứng của Giới Chu Diễn. Nhìn hắn run rẩy, nhìn hắn vì người yêu phản bội mà đau khổ, nhìn hắn từ cố giữ vững tỉnh táo cho đến dần rơi vào điên cuồng.

Đã bắt đầu chất vấn, dao động rồi chứ?

Khi hạt giống nghi ngờ rơi vào kẽ hở trong tim, tình yêu xây dựng trên cơ sở hư vô mờ ảo đó sẽ sụp đổ nặng nề. Cảm giác tuyệt vời khi ấy sẽ là sức mạnh quỷ quái cần hấp thụ nhất.

Nhưng càng nhìn lâu, ý cười của nó càng cứng đờ. Nó thấy ngón tay hai người kia vẫn triền miên quấn lấy nhau, hơi mất kiên nhẫn nghĩ --- Hai tên này sao còn chưa cãi vã?

Thậm chí ngay cả Giới Chu Diễn, cái liếc vừa rồi cho nó cũng không có chút căm hận hay sợ hãi nào, chỉ có chút cảm xúc khó mà miêu tả, hình như là bất mãn với nó, còn có một ít thờ ơ và ghét bỏ.

Nhưng dù có nghĩ thế nào thì quan hệ của hai người này không khỏi quá hài hòa, bầu không khí không hề có sự tàn khốc vì sắp giết hại lẫn nhau.

Khóe môi nó dần san phẳng, mắt ẩn chứa uy hiếp u ám, âm trầm nói: "Ta không phải đang thử thách tình yêu của bọn mi, cũng không chấp nhận trò xiếc chỉ có người tự nguyện hi sinh mới thành công rời khỏi --- Những thứ này khiến ta ghê tởm. Một khi chết thì sẽ phải ở lại đây."

Quỷ quái tức giận nghĩ, chẳng lẽ là do đám quỷ thích mấy trò câu cá nhử mồi kia làm hai tên này cho rằng đó mới là con đường sống?

"Quy tắc của ta đã nói cho bọn mi biết, chỉ khi một trong hai người chết, ta cam đoan người còn lại có thể sống sót rời khỏi khu rừng này." Nó xúi giục.


Nguyên Dục Tuyết im lặng vài giây, tiếp tục câu hỏi ban nãy: "... Thế, ông có thể cung cấp vũ khí cho tôi không?"

Quỷ quái: "..."

Nó thậm chí còn cảm thấy khá bất ngờ với Nguyên Dục Tuyết. Thế mà thật sự nhảy qua bước giãy giụa tình cảm nó thích nhất, còn không thèm khuyên nhủ đối phương tự nguyện "hi sinh", cứ thế nhảy tới bước cuối luôn sao?

Không cho nó xem đám người phàm bị vây chết trong tình yêu mà tan rã tinh thần, từng chút sụp đổ, đau khổ. Thiếu đi khúc nhạc dạo thú vị này làm nó thấy kết quả cuối cùng thật nhạt nhẽo vô vị. Với sức lực đánh đấm yếu ớt của con người, nó thích nhìn bọn chúng dùng ngôn từ giết nhau hơn.

Đương nhiên là nó sẽ không vì thế mà từ chối đồ ăn dâng tới tận miệng. Nó ra dấu, dưới tán cây bên cạnh Nguyên Dục Tuyết lập tức xuất hiện hai cây rìu không quá dễ dùng --- Phần lưỡi vẫn còn dính máu khô. Chế tạo sơ sài, thậm chí phần tay cầm còn lỏng lẻo, trông thì đáng sợ nhưng lực sát thương rất có hạn.

Đúng vậy, hai cây.

Nếu đã cung cấp vũ khí, quỷ quái muốn được xem một trận chiến "ngang sức ngang tài" hơn.

Nó còn đang đợi người kia tuyệt vọng mà phản kháng.

Nguyên Dục Tuyết không có vẻ gì cúi xuống, nhặt một cây rìu lên.

Lưỡi rìu hơi cùn, trước nặng sau nhẹ, dùng khá là phí sức, cũng không phải vũ khí tốt.


Nhưng với Nguyên Dục Tuyết thì vậy là đủ rồi.

Mặc dù Phá Hồng Mông hữu dụng, nhưng mỗi lần sử dụng đều tiêu hao cực nhiều năng lượng. Đến mức mà trước mỗi lần sử dụng, Nguyên Dục Tuyết đều phải tỉ mỉ tính toán. Đối phương có thể chủ động cung cấp vũ khí, xét về một mặt nào đó, thật sự là rất tốt bụng.

Bởi vì động tác chuẩn bị tiến hành, Nguyên Dục Tuyết muốn buông tay Giới Chu Diễn. Nhưng có vẻ đối phương vẫn còn bất an, hắn rủ mắt, không muốn buông ra mấy ngón tay của cậu, còn lộ chút yếu ớt.

Nguyên Dục Tuyết khựng lại, sau đó an ủi: "Tôi sẽ làm rất nhanh."

Sẽ nhanh chóng trở lại.

"Nhanh chóng giết cậu" à? Quỷ quái nghĩ.

Nó thấy Nguyên Dục Tuyết cầm cây rìu nó cho, kíc.h thích sự khát máu trong lòng, hốc mắt nhỏ hẹp hiện đầy tơ máu đỏ tươi, như thể đã sắp được hấp thụ mỹ vị mà cảm xúc tuyệt vọng kia mang lại. Nhưng Giới Chu Diễn vẫn không chịu động vào cây rìu khiến nó có chút tiếc nuối. Nếu chỉ có một bên chém giết, vậy có khác nào một người tự nguyện hi sinh đâu.

Ngón tay thon dài nắm trên cán rìu lỏng lẻo, ánh mắt Nguyên Dục Tuyết lúc này lại là nhìn về phía con quỷ mà không phải là nhìn Giới Chu Diễn, khiến nó cảm thấy chút quái dị và bất mãn.

Như thể quyền uy của nó bị xâm phạm.


"Mi còn gì muốn nói sao?" Nó bất mãn vì vở kịch chờ mong còn chưa mở màn, âm điệu đã trở nên lạnh lẽo, còn có chút gấp gáp xao động: "Ta chỉ có vũ khí như vậy cho mi. Nếu mi còn đòi thêm thì lấy đống dây treo cổ đó đi."

Nói xong câu cuối còn ác ý đùa cợt.

Cặp mắt đen thăm thẳm của Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng nhìn nó, phản chiếu bóng quỷ hẹp dài. Cậu chậm rãi gật đầu, bỗng nói: "Nếu như nhất định phải có một người không thể rời khỏi đây. Ông đoán người đó sẽ là ai?"

Hỏi thì hỏi vậy, nhưng Nguyên Dục Tuyết không có ý định đợi nó trả lời. Ngay giây sau, cậu đã như bóng ma xuất hiện trước mặt nó, một cơn gió sắc vút qua, cây rìu sơ sài như thể bổ vỡ không gian trước mặt, dậy lên một mùi tanh quái dị. Quỷ quái kinh ngạc lùi một bước, ngũ quan vặn vẹo quỷ dị.

Sao có thể như thế!

Con người không thể tiếp cận nó.

Nhưng điều khiến nó thấy phẫn nộ hơn cả là trong khoảnh khắc vừa rồi, nó thế mà cảm nhận được nỗi sợ khi bị uy hiếp.

Quỷ quái hẳn là sự tồn tại áp đảo loài người, con người dù mạnh mẽ tới đâu cũng không thể có sức mạnh tương đương với quỷ thần --- Nhưng giờ nó có đặt ra bao nhiêu giả thiết cũng vô dụng, vì ý của Nguyên Dục Tuyết không cần nói cũng biết. Cậu lẳng lặng đứng đó, tốc độ lia rìu càng lúc càng mau, thỉnh thoảng sát ý lạnh lẽo còn đọng lại trong con ngươi, tỉ mỉ thực thi hành vi chém giết.

Thiếu niên gầy gò cầm một cây rìu gỉ sắt, sát khí thấu xương, vọng tưởng giết quỷ.

Con quỷ thật sự phẫn nộ, không biết là phẫn nộ vì một con người tầm thường lại dám hão huyền xúc phạm quyền uy của nó, hay là phẫn nộ vì trong khoảnh khắc đó, nó đã lùi bước trước con người, thậm chí cảm thấy sợ hãi.

Tức giận quá mãnh liệt thậm chí khiến nó từ bỏ cơ hội thưởng thức kịch vui chém giết, quyết định tự tay gi/ết chết nhân loại đã mạo phạm nó này.

"Đây chính là biện pháp vẹn cả đôi đường mà mi nghĩ ra?" Giọng nó trở nên bén nhọn, mang theo một loại trào phúng khó tả.


"Ta sẽ giữ con ngươi của mi lại." Nó âm u nói: "Mặc dù ta có thể coi hành vi ngu xuẩn của mi như tự sát, nhưng thật đáng tiếc, người yêu của mi cũng sẽ bị ta giữ lại ở đây --- Ta sẽ trưng bày cặp mắt của bọn mi cùng một chỗ, đây là chút nhân từ cuối cùng của ta."

Nguyên Dục Tuyết lại không muốn dông dài với nó, lưỡi rìu trong tay cậu biến thành thứ hung khí cực kì khủng bố.

Nếu không phải cái rìu vốn do con quỷ cung cấp, chắc nó sẽ còn nghĩ là thứ vũ khí lưu truyền có lai lịch cổ quái nào đó.

Nhưng lúc này, nó đã không thể thu hồi hai cây rìu kia, cũng không hi vọng sẽ bị phần lưỡi sắc bén còn dính máu con người chạm vào.

Thông thường mà nói những thứ đó sẽ không gây ảnh hưởng gì tới nó, càng không thể làm nó bị thương. Nhưng bản năng né tránh nguy hiểm đã khiến nó không ngừng lùi bước trước lưỡi rìu, đồng thời bắt đầu đáp trả.

Trong rừng cây rủ xuống vô số dây thừng treo cổ, chúng hóa thành lụa trắng bắn về phía Nguyên Dục Tuyết, muốn trói lại tứ chi, thắt lưng, thậm chí là bộ phận yếu ớt nguy hiểm như cổ của cậu. Sau khi trói lại, nó sẽ có thể lôi ra bốn phía, giống như cực hình ngũ mã phanh thây được ghi lại trong lịch sử nhân loại.

Những mảnh lụa mềm mại này thật sự có thể xé rách cơ thể thành thịt vụn, con quỷ đã có đầy kinh nghiệm. Trước đây không phải không có con người từ chối phối hợp, hay là lũ rác rưởi ngay từ đầu đã hốt hoảng bỏ chạy, không có cả tư cách nhìn thấy quy tắc, tất cả đều bị nó treo lên, quấn lụa trắng toàn thân, xé rách thành mấy chục khối thịt, hóa thành chất dinh dưỡng cho mảnh rừng này.

Lụa trắng căng mịn quấn quanh khu rừng, gần như che khuất bầu trời, nhưng loại thủ đoạn đã quen dùng trong quá khứ này lại không được thuận buồm xuôi gió như tưởng tượng. Từng sợi lụa treo cổ đã hấp thụ chất dinh dưỡng từ vô số máu tươi và thịt người, đựng đầy oán khí, trước khi kịp quấn lấy Nguyên Dục Tuyết đã bị lưỡi rìu sắc bén chặt đứt, loạt soạt rơi xuống quanh chân, trông như một trận tuyết được dệt từ vải trắng.

Đứng dưới đống lụa đã bị chặt đứt một nửa, Nguyên Dục Tuyết cực kì lạnh lùng, bổ lưỡi rìu vào chính giữa ngũ quan kì dị của con quỷ, hơi nhấn xuống, một đống vật thể màu đen tanh hôi lập tức chảy ra. Nguyên Dục Tuyết rủ mắt nhìn nó, đáy mắt bình tĩnh vô cùng: "Tôi nói, nếu như nhất định phải có một người không thể rời khỏi đây."

Vậy người đó sẽ là ông.

Tác giả có lời muốn nói:

Quỷ quái: Không ai hiểu tình yêu hơn tui, cũng không ai giỏi đùa bỡn lòng người hơn tui.jpg

Bình Luận (0)
Comment