Vũ Khí Hình Người

Chương 88

88. Khu vực an toàn - Kinh Đô Địa Ngục (1): Cậu nghĩ mình vừa bị lừa mất 5 điểm tích lũy

Edit: Ry

Bài đăng này ngoài cái tiêu đề cực kì gây chú ý ra, lí do khiến nó hot như vậy trong một thời gian ngắn là vì người chơi đều ít nhiều còn ấn tượng với bài đăng trước đó của hắn.

Lúc trước chủ bài đăng đã gây ra một vụ bẽ mặt, bị nghi ngờ là bịa chuyện chơi khăm người chơi khác trên diễn đàn, bị mắng đến là thảm. Cuối cùng nhờ một vị đại thần cấp cao xuất hiện, kèm với ảnh chụp màn hình, mới chứng minh chủ lầu thật sự không nói dối. Chỉ là cậu lính mới vừa vọt lên top 1 kia đã dùng tốc độ tên lửa tụt xuống, thế nên mới không khiến người khác chú ý...

Lần này sự kiện tái diễn, tài khoản với ID lạ này lại vọt lên top với 24500 điểm, sau đó dùng tốc độ tương tự biến mất khỏi bảng xếp hạng. Tốc độ còn nhanh hơn cả phù dung sớm nở tối tàn --- nếu không phải bọn họ chắc chắn hệ thống sẽ không xuất hiện trục trặc thì còn tưởng là quả bug ảo ma nào đó.

Tầng lầu càng về sau càng cao, nhanh chóng có hơn 1000 lầu, cũng hấp dẫn rất nhiều người chơi không quan tâm tới sự kiện lần trước. Chỉ nhìn tiêu đề còn tưởng trong bài đăng sẽ thảo luận tên lính mới này nổi lên như thế nào, bàn bạc xem làm cách nào mời hắn về đội mình, có lẽ còn sẽ kiếm được chút kinh nghiệm thực tế để thu hoạch nhiều điểm tích lũy giống vậy. Họ chuẩn bị vào tìm hiểu tin tức, học hỏi áp dụng, kết quả phát hiện, cả tòa nhà cao chót vót chỉ có một câu giống nhau.

- -- "Ai nói cho tôi biết với, rốt cuộc tên đó tiêu kiểu gì hết nhiều điểm tích lũy như vậy??"

Nhìn cả nghìn bình luận chỉ lặp đi lặp lại đúng câu này, người chơi vừa vào cũng sợ ngây người, không khỏi gõ chữ:

"Cái quái gì vậy? Mấy người là hóa thân của máy nhại lại à?"

...

Đối tượng của những lời nhại lại đã đi tới khu vực an toàn mới. truyện đam mỹ

Bởi vì Nguyên Dục Tuyết không cài nơi đăng xuất mặc định, nên lần này hệ thống cũng ngẫu nhiên thả cậu ở một khu nào đó.

So với Kinh Đô Ẩm Thực lần trước Nguyên Dục Tuyết ghé thăm, bị gọi đùa là "Kinh Đô Dưỡng Lão", một khu vực an toàn có quy mô cỡ nhỏ ít được chú ý thì địa điểm Nguyên Dục Tuyết được dịch chuyển tới lần này lớn hơn rất nhiều. Khu vực này có số lượng "dân thường trú" lớn nhất, được vô số người chơi cài làm địa điểm đăng xuất mặc định, vô cùng phồn hoa, người qua lại như mắc cửi.

Nơi này không có ánh nắng, nhưng đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày. Đủ loại đèn màu bên trong các tòa nhà cao tầng hòa với vô số ngọn đèn nê ông trên đường tạo ra một thành phố ánh sáng, tựa như mồi lửa rơi xuống nhân gian, bùng lên thành biển lửa. Nhưng ở nơi bão hòa ánh sáng này, ánh đèn sáng rực bốn phía và pháo hoa trên bầu trời cũng không khiến đường phố trở nên ấm áp, thậm chí còn có vẻ lạnh lẽo. Dù người đi đường đông đúc đan vào nhau, ai nấy đều vội vàng, thỉnh thoảng bị gió lạnh ép phải bước vào những công trình kiến trúc đang lập lòe ánh đèn phù phiếm.

Mỗi nơi tầm mắt có thể chạm tới đều mở rộng cửa, các công trình kiến trúc đồ sộ, khang trang đến phức khoa trương, cao ngất ngưởng. Trước cửa có mấy người cao gầy đang đứng, có cô gái ngọt ngào đáng yêu mặc đồng phục, cũng có phục vụ nam tuấn tú nghiêm chỉnh, dáng người khỏe đẹp cân đối đang mời chào khách hàng, vô cùng nhiệt tình đón họ vào trong.

Nhưng ngoài những nhân viên phục vụ đứng thu hút khách hàng luôn treo nụ cười ngọt ngào chân thành trên môi kia ra, mỗi người đi đường đều có vẻ thật lạnh lùng, phần lớn có quầng thâm mắt sưng phù xanh đen, tinh thần có vẻ sa sút, dường như không có hứng thú với bất cứ thứ gì. Nhưng khi ánh mắt họ rơi trên những biển hiệu rực rỡ sắc màu đó, lại sẽ xuất hiện một sự cuồng nhiệt khiến người ta khó có thể ngờ được, chỉ là vẫn do dự bồi hồi trước cửa, chậm chạp không chịu vào.

Khu vực an toàn này được gọi là "Thiên Đường giải trí".


Một cái tên rất quê mùa, nghe như rác sẽ xuất hiện ở góc trang web. Nhưng trên thực tế, nơi này là một trong những khu vực an toàn phồn hoa nhất, tụ tập nhiều người chơi "nhà giàu" nhất, cùng với lượng người qua lại nhiều nhất.

Vô số người chơi hưởng thụ lạc thú ở đây, trèo lên Thiên đường, cũng có rất nhiều người chỉ một đêm đã rơi xuống Địa Ngục, mất trắng.

So với cái tên chính thức "Thiên Đường giải trí", hầu hết mọi người gọi nó là "Kinh Đô Địa Ngục".

Nhưng cái tên đáng sợ lan truyền trong giới người chơi này lại chưa bao giờ có thể ngăn cản vô số tân thủ ùa tới đây, cũng chưa từng khiến ánh đèn ở Kinh Đô Địa Ngục lụi tắt.

- -- Ai kêu trong số tất cả các khu vực an toàn, nơi này có số lượng sòng bạc nhiều nhất, quy mô lớn nhất đây. Một Las Vegas dùng cờ bạc làm trung tâm vận hành máu nóng, đủ để khiến vô số con bạc phát cuồng vì nó.

Nhất là những con người ở trong thế giới Vô Hạn không biết có ngày mai hay không, lại càng dễ bị ánh đèn phồn hoa ấy bắt giữ, từng chút trượt xuống vực sâu.

Có điều, ngoài những người chơi biết rõ cái tên của nó vẫn sẵn lòng chạy tới như thiêu thân lao đầu vào lửa ra, thì cũng có những người chơi mới giống Nguyên Dục Tuyết, bị ngẫu nhiên dịch chuyển tới, vừa nhìn đã thấy không phù hợp với nơi này.

Nguyên Dục Tuyết đi trong biển người, theo họ rảo bước trên con phố.

Cậu không có hứng thú với những sòng bạc trang hoàng vô cùng hoa lệ kia, chỉ nhìn một cái rồi dời mắt, nghiêm túc tìm kiếm mục tiêu của mình --- Ví dụ như một cửa tiệm làm bánh sô cô la.

Đó là món ăn đầu tiên cậu mua được trong khu vực an toàn, để lại ấn tượng vô cùng ngọt ngào cho Nguyên Dục Tuyết, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên.

Chỉ tiếc là nơi này không chỉ không có cửa tiệm đồ ngọt, thậm chí đi khắp phố cũng không tìm được một cửa hàng bán đồ ăn. Thứ mùi tỏa ra từ các kiến trúc kia vô cùng lạnh lẽo, là mực in, là kim loại, là máy móc, không có bất cứ nguyên tố nào liên quan tới thức ăn.

Với thính giác của mình, Nguyên Dục Tuyết có thể nghe được tiếng la hét hoan lạc hoặc tiếng thẻ cược va chạm với nhau lanh lảnh. Thứ âm thanh có thể kíc.h thích dụ.c vọng của con người, làm họ sôi trào nhiệt huyết, ở trong tai Nguyên Dục Tuyết lại không hấp dẫn bằng tiếng răng rắc giòn tan khi dùng răng cắn bánh mì, hay tiếng thìa va chạm với thành bát sứ, thế nên cậu vẫn không có bất cứ hứng thú gì với chúng.

Ánh đèn sáng trưng phủ xuống, hàng mi dài cong cong khẽ rủ, che đi cảm xúc trong mắt, trông Nguyên Dục Tuyết như lễ độ từ chối bất cứ sự vật gì ở nơi này, xa xa ngăn cách.

Là kiểu vô cùng lạnh nhạt, khó mà tiếp cận.

Càng đi về phía trước, lượng người càng thưa thớt, các tòa nhà mở rộng cửa bao trùm bốn phía cũng không còn hoa lệ khoa trương như vừa rồi, trước cổng chỉ có một hoặc hai người mặc đồng phục đón khách.

Có lẽ không ai ngờ rằng, những nơi này so với các kiến trúc huy hoàng kia mới càng là nơi ăn người không nhả xương.


Bước chân Nguyên Dục Tuyết chưa từng ngừng, tiếp tục đi. Hiển nhiên quang cảnh ở nơi này với cậu không có gì khác với con phố trước.

- --- Nhưng Nguyên Dục Tuyết không có hứng thú, lại không ngăn được những người khác có hứng thú với cậu.

Lúc này, một người đứng trên tòa nhà cao tầng tựa vào cửa sổ, cúi đầu quan sát con đường bên dưới, ánh mắt bỗng dừng lại.

Gã phát hiện một bóng hình mảnh mai, eo nhỏ chân dài, sống lưng lại thẳng tắp, mỗi bước đi đều triển lãm cơ thể xinh đẹp, vẻ mặt lạnh nhạt, mà nhất là không hề phù hợp với thành phố Địa Ngục này.

Người chơi ở đây lâu, đương nhiên có thể nhìn ra sự khác nhau giữa con bạc bị tra tấn sa đọa với loại người mới tỏa sáng trong đêm tối, như chú cừu non thuần khiết chưa từng tiếp xúc với những thứ đó.

Chỉ bằng một ánh mắt gã đã nhìn ra được, Nguyên Dục Tuyết chưa từng tiếp xúc với loại trò chơi này... Hơn nữa có vẻ còn là người chơi mới đi lạc vào Kinh Đô Địa Ngục, thế nên mới không chú ý tới những sòng bạc xung quanh.

Loại đi lạc này chẳng mấy chốc sẽ tìm cách rời đi, hoặc là lần sau vào khu vực an toàn sẽ không chọn nơi này nữa. Trải nghiệm này với họ sẽ chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, không dấy lên được sóng to gió lớn trong đời, thậm chí sẽ còn không để lại bất cứ ấn tượng nào.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết bị gã nhìn thấy.

Mà càng không may là, gã đàn ông còn có hứng thú không bình thường với cậu thiếu niên. Gã cảm thấy người chơi đi lạc vào Địa Ngục này thật hợp khẩu vị, đúng lúc gã đang thiếu thú cưng --- Thật ra hứng thú của gã trước giờ chưa từng là loại người mới không biết sự đời này, gã thích bạn chơi phong phú kinh nghiệm hơn, không cần điều giáo cũng bớt việc, hiểu biết lại thức thời, nhiều năm như vậy gã luôn "một lòng" chưa từng thay đổi.

Nhưng sở thích rồi cũng sẽ khác, giống như giây phút nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết, gã cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, có thể tạm vứt bỏ tất cả những tiêu chuẩn đặc biệt trước kia.

Gã không phải người sẽ kiềm chế bản thân, đã quen thích gì làm nấy, ý nghĩ đầu tiên đương nhiên là muốn chiếm lấy cậu thiếu niên này.

Điếu thuốc kẹp trên tay khẽ lắc, đốm lửa đè trên lớp da thuộc đắt đỏ lụi tàn, cũng khiến phần da chỗ đó cháy lên một vệt mờ.

Người phục vụ bên cạnh gã lại có phản ứng rất lớn, lo lắng hỏi ngài cần gì ạ --- Thậm chí còn không khống chế được run rẩy, sợ mình vô tình phạm lỗi, sau đó sẽ phải đón tiếp trừng phạt của người đàn ông vui giận thất thường này.

Nhưng may là hành động lạ thường này của gã không phải là do tâm trạng không vui, ngược lại, gã còn đang thấy khá vui. Gã chỉ xuống Nguyên Dục Tuyết ở dưới lầu cho người phục vụ nhìn.

"Nhớ mặt chưa?" Gã nói: "Bảo Tiểu Phương sắp xếp đi, đêm nay tôi muốn thấy người trong phòng mình."

Khu vực an toàn cấm người chơi sử dụng đạo cụ và thiên phú, mỗi người đều được quy tắc bảo vệ và ước thúc, bị đánh ở bên ngoài các sân bãi đặc thù còn có thể báo cáo với NPC cao cấp bảo vệ an toàn cho khu vực. Xét về một mức nào đó, dù người chơi có mạnh đến mấy thì ở khu vực an toàn cũng không dễ thực hiện loại hành vi "cướp bóc dân lành". Nhưng nơi này là Kinh Đô Địa Ngục, là nơi thích hợp nhất để giải quyết thù oán cá nhân, cũng là nơi dễ dàng đảo điên trật tự nhất.


Sòng bạc ở đây được quy tắc bảo vệ, nếu một người chơi chi tiêu vượt quá điểm tích lũy mình có, thậm chí thiếu nợ một khoản điểm khổng lồ, người thân của hắn sẽ thuộc về "chủ nợ". Quy tắc ở khu vực an toàn sẽ không bảo vệ cho người chơi trong tình huống này, chủ nợ muốn giải quyết sao tùy ý.

Người phục vụ ngầm hiểu, tuy ánh mắt nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp kia còn có chút thương hại, cũng không hề ảnh hưởng tới tốc độ trả lời của hắn: "Vâng. Tôi sẽ đi báo với quản lý Phương ngay ạ."

Ở Kinh Đô Địa Ngục này, muốn kéo một thiếu niên ngây ngô không kinh nghiệm vào chiếu bạc, thật sự là không gì dễ dàng hơn.

...

Nguyên Dục Tuyết chưa bước ra khỏi con đường này đã bị người ta chặn lại.

Đối phương là dân anh chị lâu đời ở đây, láu cá giàu kinh nghiệm, sống lâu ở thành phố Địa Ngục này còn khá được hoan nghênh, tất nhiên không phải người bình thường. Gã rất ít vào sòng bạc, không kiếm tiền bằng bài bạc mà ăn cơm dựa vào "bản lĩnh" hướng dẫn du lịch của mình. Ở mảnh đất này, gã là sự tồn tại khá hiếm hoi.

Đương nhiên, hướng dẫn du lịch cho người ta cũng không kiếm được nhiều.

Công việc chính của gã vẫn là giúp mấy nhân vật tai to mặt lớn của sòng bạc làm chút việc không thể lộ ra ngoài. Người như gã chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là một nhân vật bé nhỏ có cái đầu linh hoạt, rất thích hợp để tiếp cận vài mục tiêu đặc biệt.

Bởi vì đám người chơi ngạo mạn có quá nửa sẽ cho rằng người như gã không có tính uy hiếp, sẽ không coi gã là thành phần nguy hiểm, cho dù không mắc mưu thì cũng sẽ không có bất cứ cảnh giác nào với gã. Không biết đã có bao nhiều con người xuất sắc không ai sánh được lật thuyền trong tay gã.

Lúc này, vị Côn Đồ* cười toe toét xích lại gần Nguyên Dục Tuyết, hơi cản đường cậu --- Khoảng cách này vô cùng tinh tế, vừa khiến người ta phải đứng lại, nhưng không thể đi vòng qua; lại không hề quá gần k.ích thích tâm lý đề phòng của đối phương.

*Gốc là địa đầu xà, tức người đứng đầu quản lí khu vực/dân anh chị/côn đồ/xã hội đen. Má Tật lại lười đặt tên cho nhân vật phụ ấy mà...

"Anh bạn." Côn Đồ lấy điếu thuốc trong miệng xuống, dụi tắt. Thịt trên mặt gã đã sắp chất thành đống, nở nụ cười nịnh nọt còn có chút bỉ ổi, không khác gì mấy tên bán phim chặn đường người ta dưới chân cầu: "Lần đầu tới Thiên Đường giải trí à? Người mới như cậu dễ bị lừa lắm đó, chắc không biết chơi như thế nào đâu đúng không. Hay là thuê tôi đi, dân hướng dẫn du lịch chuyên nghiệp đấy, đảm bảo không dẫn cậu đi đường vòng, trăm lợi không hại, chỉ cần... 10 điểm tích lũy, thấy sao?"

Thiếu niên trước mặt đúng chuẩn chỉ cần liếc cái đã biết là mới đến Kinh Đô Địa Ngục lần đầu, còn chưa tìm được nơi ở. Lạc đường tới tận đây thì chưa biết chừng không chỉ là lần đầu tới, mà có khi còn là người chơi mới chưa vượt được mấy phó bản. Loại người này mặc dù rất dễ lừa, nhưng chất béo thật sự không nhiều. Côn đồ ở đây như gã sẽ chỉ làm hướng dẫn viên du lịch bình thường, vì quần thể mục tiêu của họ không phải những người này.

Nếu không phải bên trên có lệnh, muốn người ta cắn câu, gã cũng sẽ không đang ngủ bị dựng dậy ra ngoài làm việc.

Gã đoán Nguyên Dục Tuyết không có nhiều điểm tích lũy, bình thường làm hướng dẫn viên sẽ thu 200 điểm, nhưng với Nguyên Dục Tuyết thì chỉ cần 10 thôi.

Nhưng đáng giận là gã đã giảm giá tới mức như vậy rồi mà thiếu niên ở đối diện vẫn lạnh nhạt nhìn gã, hàng mi hơi rủ, dường như cậu kiên nhẫn đứng đây nghe gã nói là do phép lịch sự được rèn luyện từ bé, chứ không hề có ý định nào khác.

Côn Đồ khẽ cắn môi, dù sao mục đích của gã cũng không phải là tiền trong túi Nguyên Dục Tuyết, thế là một lần nữa hạ giá: "Nói thật nhé, nguyên ngày hôm nay tôi chưa có ai mở hàng, chỉ muốn kiếm chút tiền ăn thôi. Cậu xem, tôi làm hướng dẫn viên cho cậu, giúp cậu tránh mấy cạm bẫy quanh co, giúp cậu chơi thật vui ở Thiên Đường giải trí. Người mới như cậu mà bị lừa thì sẽ không chỉ là chút tiền tích lũy đó đâu. Coi như là kết bạn với nhau đi, tôi chỉ lấy của cậu 5 điểm tích lũy, quá đáng giá."

Nguyên Dục Tuyết vẫn không có vẻ gì là đồng ý, chỉ im lặng nhìn gã. Ánh mắt bình thản, con ngươi màu đen xinh đẹp dường như phản chiếu được cả đèn đuốc rực rỡ, cũng thấy rõ mọi nhơ nhuốc. Càng nhìn càng khiến Côn Đồ bồn chồn... Trong ý nghĩ của gã, loại người mới này phải dễ lừa lắm mới đúng, sao giờ lại không cắn câu?

Khi gã lưỡng lự định thay đổi chiến thuật, Nguyên Dục Tuyết lại khẽ gật đầu.


"Được." Cậu nói.

Nguyên Dục Tuyết đã đồng ý, lúc trả tiền cũng rất dứt khoát, lập tức chuyển 5 điểm tích lũy cho gã, sau đó là hợp tác với nhau.

Côn Đồ nhìn 5 điểm đã vào sổ, con mồi cắn câu, lập tức bắt đầu phát huy chức năng hướng dẫn viên của mình: "Cậu đừng tưởng ở Thiên Đường giải trí nhiều sòng bạc như vậy mà lầm, thật ra hầu hết đều có ông chủ thâm hiểm lắm, để sòng bạc nhà mình gian lận, khách chơi mười lần thì thua hết chín, không chỉ mất hết tiền cược mà còn phải bán mạng cho chủ nợ."

Đây cũng là chiến thuật thường dùng của gã, đầu tiên là thuyết phục. Nghe có vẻ rất chân thành, nhưng thực tế chỉ đang lảm nhảm vài đạo lí ai cũng biết, trước hết rút ngắn khoảng cách của hai người, thể hiện là mình thật sự có lòng. Gã nói tiếp: "Nhưng có vài nơi muốn kinh doanh lâu dài nên sẽ không quá đáng như vậy. Với khách mới đến, qua chỗ họ chơi, họ sẽ để cậu thắng một ít, nếm được ngon ngọt rồi mới bắt đầu móc tiền trong túi cậu ---- Thế nên đây là lợi thế của khách mới như cậu. Cậu là khuôn mặt lạ, tôi có thể dẫn cậu tới vài sòng bạc làm ăn đàng hoàng này, trước hết cậu cứ thắng mấy ván, chừng nào thấy bắt đầu thua thì phải buông tay ngay để thoát thân, chỉ cần làm như vậy là sẽ kiếm được vài trăm điểm tích lũy. Rất nhiều người lần đầu tiên tới Thiên Đường giải trí đều nhân cơ hội này để kiếm tiền."

Côn Đồ cẩn thận quan sát phản ứng của Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu không có vẻ phản đối, hẳn là đồng ý thì tiếp tục: "Cách này cũng chỉ có khách mới đến lần đầu như cậu là chơi được thôi, sau này thì không ổn nữa. Sòng bạc sẽ không để ý việc cậu thắng họ chút tiền, mở cửa làm ăn thì kiểu gì chẳng có chút thất thoát. Chỉ cần đừng quá đà thì ông chủ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, hòa thuận thì mới phát tài mà."

Mồm mép gã lanh lẹ, nói một lèo, tự nhận là rất dễ câu được loại lính mới này. Dù sao thì kiếm được tiền, còn không có mấy nguy hiểm, có thể kiếm mấy trăm thậm chí hơn ngàn điểm tích lũy, lời hơn gấp mấy cược mạng trong phó bản, rất nhiều người cảm thấy bản thân có thể "bình yên trở ra". Mà Nguyên Dục Tuyết cũng thật sự ngoan ngoãn nghe gã nói hết, không hề ngắt lời.

Côn Đồ càng chắc chắn, giờ chỉ đợi Nguyên Dục Tuyết chủ động hỏi gã sòng bạc như vậy ở đâu. Quả nhiên thấy cậu mở miệng ---

"Anh rất quen thuộc với nơi này?"

Côn Đồ điên cuồng gật đầu: "Chỗ này tôi mà dám nhận quen thứ hai thì chỉ sợ là không ai dám nhận thứ nhất."

Nguyên Dục Tuyết cũng không biết đối phương nói thật hay khoác lác, nhưng cậu tin, thế là nghiêm túc gật đầu rồi hỏi: "Vậy anh có thể dẫn tôi đi tìm cửa hàng bánh ngọt sô cô la không?"

"... Hả?"

Côn Đồ chưa kịp hiểu.

"Không có cũng không sao. Cửa hàng đồ ngọt bình thường, quán bánh mì hoặc tiệm ăn có mấy món ngon cũng được." Nguyên Dục Tuyết lễ phép nói, yêu cầu không hề cao.

Nhưng cậu thấy đối phương vẫn đờ ra, còn có vẻ kinh ngạc thì không khỏi nghi ngờ --- Không phải vừa nói là rất quen thuộc nơi này sao, chẳng lẽ không tìm nổi một quán ăn nào? Vừa rồi anh ta tự tâng bốc mình ghê lắm mà, ít nhiều phải xứng với danh tiếng chứ.

Nguyên Dục Tuyết khẽ nhíu mày nhìn gã, vẻ mặt thoáng hiện sự thất vọng.

Cậu nghĩ mình bị lừa 5 điểm rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Khu vực an toàn trong tưởng tượng của Tuyết Tuyết: Vui vẻ vui vẻ hưởng thụ món ngon.

Khu vực an toàn real: Đã không tìm được đồ ăn còn bị lừa mất 5 điểm tích lũy.

Bình Luận (0)
Comment