Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 106

"Tiểu Lôi, ngươi cũng vừa mới tới sao?"

Nhìn thấy Lôi Mông đi tới trước mặt, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.

"Ta đã tới đây một lúc lâu rồi.

"

Lôi Mông nhếch miệng cười: "Nhưng rượu vang đỏ trong yến hội cũng không hợp khẩu vị của ta, vừa rồi cố ý đi mua mấy chai rượu trắng.

"

Vừa dứt lời, lại thấy hắn ta từ trong túi trữ vật, lấy ra một bình rượu trắng cỡ lớn.

Nhìn vào nồng độ cồn của nó, rõ ràng là rất mạnh mẽ.

"À, thì ra là như thế.

"

Đối với việc này, ngược lại Lâm Lăng cũng không suy nghĩ nhiều.

Hắn biết, từ trước đến nay Lôi Mông thích uống rượu trắng nồng đậm, trong yến hội nếu không có, hắn sẽ một mình đi ra bên ngoài mưa, cũng hợp tình hợp lý.

"Lăng ca, tất cả mọi người đều đang chờ huynh, chúng ta cùng nhau đi vào đi.

"

Lôi Mông cười với hàm ý chào hỏi một tiếng, sau đó dẫn đầu đi vào cửa lớn.

Nhìn bóng lưng cao lớn của Lôi Mông, cùng với Xuyên Vân Cung buộc sau lưng, đột nhiên trong lòng Lâm Lăng khẽ động.

Nhất thời nhớ tới nhân vật thần bí bắn tên kia vừa rồi ở trong rừng trúc ngoài thành.

"Bây giờ Tiểu Lôi chỉ có tu vi Chiến sĩ cấp 5, hẳn là không có khả năng làm những người đó khϊếp sợ.

" Trong lòng nghĩ, Lâm Lăng âm thầm lắc đầu, phủ định đi ý nghĩ đột nhiên hiện lên.

Dù sao với thực lực bây giờ của Lôi Mông, chỉ mình người đàn ông mặc áo đen kia, đã không có cách nào chống lại được.

Huống chi lúc ấy ở đó còn có một Chiến sĩ cấp 6, cùng với hơn mười Chiến sĩ cấp 5.

Đương nhiên, trừ khi Lôi Mông là một cao thủ võ đạo che giấu thực lực.

Nhưng loại khả năng này cực thấp, bởi vì lúc sát hạch, dưới sự kiểm tra của tấm bia đá khảo nghiệm, Lôi Mông đã thể hiện ra thiên phú địa giai, cùng với thực lực tu vi, đều khó có thể làm giả.

Cho nên, Lâm Lăng cảm thấy người thần bí bắn tên trong rừng trúc, chắc hẳn là một người khác.

Nghĩ đến đây, Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, đem tâm tư hỗn loạn đè xuống.

Sau đó theo sát bước chân của Lôi Mông, cùng nhau đi vào Tụ Uyển các.

Trong sảnh đường, cái gọi là yến hội, cũng không đông đúc và náo nhiệt giống bên Đại hoàng tử.

Thành viên ở đây, chỉ có Tần Vũ, Viêm Thần, Viêm Tâm Nguyệt, còn có bạn gái của Lôi Mông là Diêm Hồng.

Cùng với mấy vị mỹ nữ, đều là sinh viên của Thiên Diễn Học Phủ.

Mà làm cho Lâm Lăng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, thằng nhãi Cổ Vân Nhạc kia cũng được mời tới.

Lúc này hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một bàn mỹ thực, dường như đã chờ quá lâu, sớm đã đói đến hoảng hốt.

"Lâm Lăng, huynh mau tới đây.

" Thấy Lâm Lăng đi theo Lôi Mông trở về, Tần Vũ lập tức tươi cười nghênh đón, sau đó đưa tay câu lên vai của Lâm Lăng.

"Lâm Lăng, lần tụ họp này, rất vui khi ngươi có thể tới tham dự.

"

Viêm Thần cũng đi tới, trên mặt mang theo một tia mỉm cười.

Tuy rằng thời gian tương đối muộn, nhưng đối với việc Lâm Lăng có thể dự tiệc, làm tâm trạng bây giờ của hắn vô cùng sảng khoái.

Ít nhất, Lâm Lăng cũng không thật sự lựa chọn đứng về một phía, bị Đại hoàng tử bên kia lôi kéo.

"Chuyện ta đã hứa, bình thường đều sẽ làm được.

" Lâm Lăng cười nói, cũng không đem chuyện xảy ra vừa rồi ở ngoài thành nói cho bọn họ nghe.

"Vừa rồi ta nghe được tin tức, nghe nói Hộ bộ thị lang Mã Bộc Lương, vừa bị thích khách ám sát ở trong vương phủ, Lâm Lăng huynh không sao chứ?" Ánh mắt Tần Vũ quan sát Lâm Lăng, quan tâm hỏi.

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng có chút kinh ngạc, xem ra mấy người vương hầu và tướng lĩnh này, tiếp nhận tin tức cũng rất nhanh nhẹn nha, mới đó đã nắm giữ được tin tức rồi.

"Yên tâm, ta không sao.

" Lâm Lăng lắc đầu cười nhạt nói.

"Vậy thì tốt rồi, vừa rồi Lôi Mông đi ra ngoài mua rượu, ta còn tính đi theo hắn đi đến vương phủ tìm huynh đó.

"

Tần Vũ thấy Lâm Lăng không có việc gì, cũng cười nói: "Tửu quỷ này, lại không có hứng thú với rượu vang cao cấp mà ta chuẩn bị, thật sự là lâu ngày không bị ăn đòn mà.

"

Bên cạnh, Lôi Mông cười hàm ý nhấc chai rượu trắng trong tay hắn lên, nhếch miệng nói: "Không còn cách khác, ta đành phải đi mua cái này.

"

"Các ngươi nói nhiều quá, có thể bắt đầu được chưa?" Cổ Vân Nhạc đứng dậy, bĩu môi thúc giục nói.

Bởi vì lúc trước Lâm Lăng vẫn chưa tới, tất cả mọi người đều không có động đậy gì, hắn ta cũng đành phải nhịn một chút.

Bây giờ cái bụng này, đã sớm rỗng tuếch đến mức có thể đánh trống luôn rồi.

"Để cho các vị chờ lâu rồi, trước tiên ta tự phạt một chén.

" Lâm Lăng áy náy cười, sau đó cầm lấy chai rượu trắng trong tay Lôi Mông, tự rót một chén.

"Làm sao như vậy được!" Nhưng lúc này, Tần Vũ đột nhiên nói: "Lúc này sắp sửa hết đông luôn rồi, chúng ta cùng chung ly mỗi người một chén đi.

"

"Được.

"

"Cùng nhau uống.

"

Chắc chắn là đám người Viêm Thần cùng với Lôi Mông đều sẽ không từ chối đề nghị của hắn.

Lập tức, tất cả mọi người cùng cầm lấy ly rượu, mỗi người tuỳ ý rót rượu vang đỏ, hay là rượu trắng dựa theo sở thích của mình.

"Quên đi, ta không biết uống rượu, ta sẽ lấy gà thay rượu.

" Cổ Vân Nhạc cười hắc hắc, sau đó cầm lên một cái đùi gà nướng trên bàn, không thèm để ý hình tượng cắn một cái thật to.

Bộ dạng ăn ngốn nga ngốn nghiến, giống như đã bị bỏ đói rất lâu rồi vậy.

"Ha ha! "

Trong lúc nhất thời, không khí trong sảnh đường cũng bởi vậy mà trở nên sinh động, tiếng cười không ngừng vang lên.

Sau đó, mọi người giơ tay lên cụng chén, đều ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Rượu mạnh vào bụng, Lâm Lăng chợt cảm thấy trong cơ thể nhanh chóng ấm áp, một trận suиɠ sướиɠ.

Tuy rằng, yến hội lần này không náo nhiệt giống như bên Đại hoàng tử.

Nhưng tuyệt đại đa số người quen biết ở đây, có thể không hề kiêng kị mà nói chuyện vui vẻ, bầu không khí này, làm cho Lâm Lăng cảm giác rất thoải mái, rất ấm áp.

"Kỹ thuật nướng thịt của Lâm Lăng rất tuyệt, không bằng mời hắn ra tay đi.

" Đột nhiên Viêm Tâm Nguyệt cười hì hì đề nghị nói.

Bởi vì uống rượu, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng lúc này của nàng cũng hiện lên một tia đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ mê người.

"Ngũ muội, Lâm Lăng là khách, sao có thể để hắn xuống bếp nướng thịt.

" Viêm Thần lắc đầu nói, cảm thấy như vậy không khỏi có chút thất lễ.

Nhưng khi nói chuyện với muội muội mà hắn cưng chiều này, trong lời nói cũng không có chút trách cứ nào, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

"Thần ca, huynh không biết đấy chữ, dạ dày của Ngũ muội chúng ta, lần trước đã bị thịt nướng và cá nướng của Lâm Lăng bắt làm tù binh rồi.

" Mà lúc này Tần Vũ lại ở bên cạnh ồn ào nói.

Nghe được những lời này, nhất thời khuôn mặt Viêm Tâm Nguyệt càng đỏ bừng.

"Tần Vũ thối tha, ngươi lại đem ta ra đùa giỡn.

" Đôi mắt to của nàng trừng mắt nhìn Tần Vũ, hờn dỗi nói.

"Ta nói thật, cũng không có nói giỡn.

" Tần Vũ buông tay, trêu tức nói: "Ta nhớ rõ ngày hôm qua, hình như ngươi còn ám chỉ ta, để khi nào Lâm Lăng rảnh lại làm chút thịt nướng nếm thử.

"

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Viêm Tâm Nguyệt đã trở nên càng thêm đỏ bừng, giống như đóa hoa xinh đẹp vừa được tưới nước, thoạt nhìn kiều diễm ướŧ áŧ, thật là mê người.

Nhìn thấy Tần Vũ trêu chọc biểu muội của hắn như vậy, Lâm Lăng cũng không khỏi cười, giải vây nói: "Thịt nướng không thành vấn đề, nhưng nhất định ngươi phải làm trợ thủ cho ta, đứng ở bên cạnh làm phụ.

"

"Được, không thành vấn đề.

" Lâm Lăng vừa dứt lời, Viêm Tâm Nguyệt cũng không chút suy nghĩ, lập tức mừng rỡ gật đầu.

Hoàn toàn không có bởi vì thân phận công chúa tôn quý, mà có chút ý bài xích nào.

Thấy một cảnh này, Viêm Thần hơi kinh ngạc.

Hiển nhiên hắn cũng không ngờ, quan hệ giữa Ngũ muội cùng với Lâm Lăng, đã phát triển đến trình độ quen thuộc đến như vậy.

Sau đó, địa điểm yến hội của mọi người đã chuyển ra ngoài sân.

Diện tích sân rất rộng, hơn nữa còn có một cái ao nhỏ, bên trong nuôi một ít cá Thanh Linh.

Lúc này mặc dù đã là đêm khuya, nhưng trăng tròn treo cao, ánh trăng trắng nhạt bao phủ toàn bộ sân, phối hợp với hoàn cảnh tao nhã xung quanh, ngược lại rất là thơ mộng.

Lâm Lăng nhẹ nhàng bày ra lò nướng thịt.

Bên cạnh, Viêm Tâm Nguyệt cũng không chần chừ chút nào, xắn tay áo lên, giúp Lâm Lăng thêm than bắt lửa.

Nguyên liệu để nướng lần này, Lâm Lăng cũng lấy những nguyên liệu có sẵn tại chỗ, bắt được mấy con cá thanh linh từ trong ao.

Một người rửa, một người nướng thịt.

Hai người phối hợp, vô cùng ăn ý.

Vì vậy, sân nhỏ trong bóng tối.

Truyền đến mùi thơm nức mũi, tiếng cười hì hì, tràn đầy hương vị năm tháng thanh xuân của người trẻ tuổi…
Bình Luận (0)
Comment