*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu đã là thiên vực vạn cổ vậy thì cũng chẳng có gì đáng thu hoạch rồi, cho nên chỉ đành nhân cơ hội này có thể luộc một chút gì từ trên người những người dự thi này. Nói không chừng lại có thể có được một món tiền bất ngờ thì sao!
Dù sao những người có thể đến đây tham gia Chủng Tộc Thiên Tư Bảng tuyệt đại đa số đều là các nhân tài thế hệ trẻ kiệt xuất, chắc chắn sẽ có rất nhiều bảo vậy.
Nhưng không may lần đầu dở mánh khóe ăn cướp của bọn họ lại đi chọn chúng mấy người Lâm Lăng.
“Không muốn chết thì cút!”
Lạc Hằng khàn quát một tiếng, trong con ngươi hung ác lộ lên sát khí không hề che giấu.
Sự chấn động này khiến sắc mặt của năm tên Ải Ma đao khoắm khe khẽ run lên, có một tia sợ hãi.
Bọn họ đều vô cùng rõ ràng Viêm Ma ở trong năm Ma tộc là nổi tiếng hung hãn, cho dù là tộc Thiên Ma cũng không dám trêu chọc!
“Sợ cái gì chứ, tộc Viêm Ma hiện giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, danh sách dự thi cũng chỉ có một.”
Một võ giả Ải Ma trọc đầu chẳng quan tâm cười lạnh nói.
“Chúng ta năm người, hơn nữa bên ngoài toàn tộc hữu đồng mình của ta, ta không tin mình không xử đẹp được hắn.”
Lời lẽ lần này bất ngờ loại hai người Lâm Lăng ra hoàn toàn không để vào mắt.
Đang nói chuyện thì hắn ta lấy can đảm đi tới trước bàn trực tiếp bổ một đao xuống bàn ăn, ý tứ ra oai một đòn phủ đầu.
“Keng-------!”
Nhưng mà đao khoắm trong tay của Ải Ma vừa mới chém ra đã bị chưởng của Lạc Hằng bắt lại.
Bàn tay đó bao trùm ánh sáng màu đỏ tràn ngập sát khí. Lưỡi đao sắc bén không thể xuyên thấu qua và làm tổn hại đến chưởng thịt.
Cái gì?!
Thấy thế trên gương mặt của Ải Ma xấu tởm với cái đầu bóng lưỡng kia nhất thời dâng lên một vẻ kinh hãi.
Hiển nhiên cũng không ngờ tới, cái kình khí viêm ma này đúng là rất mạnh, ngay cả đao khoắm cấp linh bảo của hắn ta cũng không là đối thủ.
“Khốn khiếp!”
Ngay lập tức ma lực trong cơ thể của Ải Ma đầu trọ kia bỗng nhiên tuôn ra như thủy triều.