*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay sau đó những vết nứt này lan ra từ dấu nắm tay và lan ra xung quanh.
Nhìn bề ngoài trông có vẻ như không có gì. Tuy nhiên bên trong vách hang và thậm chí là cả toàn bộ ngọn núi đang dần bị phá hủy với tốc độ kinh hoàng. Khi nó bị phá hư đến tận cùng, những vết nứt trên vách hang càng ngày càng lớn. Từng khối đá vụn không ngừng rơi xuống.
Bên ngoài hang động, trước động tĩnh xảy ra bất ngờ này, Trần Tấn và Lạc Hằng đang ngồi ở gần đó vô cùng ngạc nhiên.
“Sao lại thế này?”
Sắc mặt Trần Tấn thay đổi, hắn ta đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng. Khi nhìn thấy ngọn núi đang dần sụp đổ, hắn ta cau mày.
“Lâm Lăng vẫn còn ở bên trong!”
Thấy thế, con ngươi Lạc Hằng co rút lại.
“Lẽ nào là do chính hắn gây ra chăng?”
Ầm!
Khi bọn học còn chưa kịp phản ứng lại, ngọn núi đã sụp đổ hoàn toàn, thanh âm ầm ầm vang vọng khắp ngọn núi như tiếng sấm. Một màn bụi khổng lồ tràn ngập khắp không khí che khuất tầm nhìn của bọn Trần Tấn.
Một lát sau, khi tro bụi tan đi, một thân ảnh vững vàng xuất hiện. Toàn thân là vảy, sừng rồng và đuôi rồng được bao quanh bởi vầng ánh sáng màu đen giống như một ác ma vực thẳm.
“Hắn…Thành công rồi!”
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Trần Tấn lóe lên và khóe miệng cũng cong lên.
Một quyền đánh nát cả ngọn núi, sức mạnh này hoàn toàn đến từ một con hung thú hình người!
Giữa không trung, thân thể Lâm Lăng đáp xuống, khi hai chân đạp lên mặt đất thì hắn đã khôi phục hình dạng nhân loại.
Trên người hắn cũng khoác lên trang phục của Thánh Tử Cửu Huyền Tông lần nữa.
“Chúc mừng ngươi, lại đột phá.” Cảm nhận được dao động khí tức của Lâm Lăng, Trần Tấn thản nhiên cười.
“Quả thật rèn luyện trong Long Huyết Trì không tầm thường.” Viêm Ma Lạc Hằng cũng đưa mắt đánh giá Lâm Lăng, cảm khái cười và nói.
Hai người bọn họ cũng không đố kỵ vì thực lực tu vi của Lâm Lăng tăng trưởng, ngược lại trong lòng rất vui vẻ. Hiện giờ họ là đồng minh, sức mạnh của đồng đội càng mạnh thì càng tốt.
“Cơ duyên lần này thật sự giúp ta thu hoạch được rất nhiều.” Lâm Lăng gật đầu mỉm cười, không làm ra vẻ chút nào.
“Bảo vật thiên địa có giá trị trong Long Tàng Chi Địa đã bị chúng ta thu hoạch hết rồi.”
Khi Trần Tấn nói chuyện, có thuận tay đưa cho Lâm Lăng một chiếc nhẫn không gian.
“Đây là một phần của ngươi.” Lạc Hằng cười sang sảng và nói.