Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 116

Nắm trong tay hơn mười chiếc túi trữ vật, Lâm Lăng đang định quét xem có những vật gì có giá trị nhưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

Rõ ràng, trận giao tranh gần đây đã thu hút sự chú ý của một số kẻ thám hiểm gần đó.

Ngay lập tức, Lâm Lăng cất túi trữ vật bỏ vào trong túi áo, đem cả bọn Hỏa lân hổ vào hệ thống không gian sủng vật.

Vốn dĩ ban đầu dùng chung tầm nhìn với Tứ Bảo, hiện tại cũng đổi thành Công Phu Tiểu Dăng.

Kể từ khi Lâm Lăng vào học viện Thiên Diễn cho tới nay, Tứ Bảo vẫn luôn đồng hành với hắn như hình với bóng nên chỉ cần nhìn nó thì sẽ nhận ngay ra hắn.

Cho nên hiện giờ Tứ Bảo không thể xuất hiện khi hắn đang sử dụng thân phận của ‘Kinh Kha’.

Công Phu Tiểu Dăng nằm trên vai Lâm Lăng với vẻ lạnh lùng.

Dáng vẻ như vậy trông như kiểu cuối cùng đã đến lượt ta ra sân! Một lúc sau, có bóng người cẩn thận đi ra từ trong bụi cỏ.

“Nhiều xác chết thật!”

Khi nhìn thấy hàng chục xác chết nằm rải rác khắp nơi, cả ba người đều há hốc mồm vì kinh hãi.

Dựa vào mắt kép của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng cũng nhìn rõ được bộ dáng của những người đó.

Hai nam, một nữ.

Tất cả bọn họ đều là người trẻ tuổi, hơn nữa trên người mặc đồng phục của học viện.

Có điều đó không phải là viện sinh của Học viện Thiên Diễn.

Phù hiệu trên đồng phục của bọn họ là đồ đằng với một thanh kiếm dài đâm thẳng lên trời.

Phía dưới đồ đằng phù hiệu có bốn chữ màu vàng.

Học viện Kiếm Vân.

Thấy vậy, Lâm Lăng cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Học viện Kiếm Vân nằm ở đế quốc Tinh Vũ, cách vương triều Viêm Vương một con sông.

Tuy là nước láng giềng nhưng vài năm gần đây, quan hệ giữa hai nước không được tốt lắm, thường xuyên xảy ra xích mích và chiến tranh.

Tuy nhiên đế quốc Tinh Vũ là kiểu đế quốc có thực lực và có lực lượng quân đội khá hùng mạnh.

Vương triều Đại Viêm luôn ở thế phòng thủ, chống lại sự tấn công của kẻ thù.

Mà học viện Kiếm Vân cách dãy núi Ma Thú cũng không xa nên nếu như ba người này nhận được tin tức về ngôi mộ cổ thì chắc chắn sẽ tới được đây trong vòng mười ngày.

“Chẳng lẽ những người này đều bị người thần bí kia gϊếŧ?”

Trong số đó, nữ tử tóc ngắn với đôi mắt xinh đẹp trợn tròn nhìn chằm chằm xác chết trên mặt đất.

Sau đó nàng ta lại liếc nhìn qua Lâm Lăng rồi nhỏ giọng thì thầm.

Người thanh niên tuấn tú bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng tò mò nhìn Lâm Lăng rồi nhỏ giọng phủ định:

“Hẳn là không thể nào, tuy rằng hắn ăn mặc trông thần bí nhưng quần áo lại chỉnh tề không có dấu hiệu cho thấy cuộc chiến vừa kết thúc.”

Người thanh niên có vẻ mặt khôi ngô cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, ngươi nhìn xem xác chết kia bị cắn mất nửa đầu, rõ là do ma thú gây ra vết thương đó.”

Nghe vậy, nữ tử tóc ngắn nhìn về hướng hắn ta chỉ.

Nàng ta trông thấy cái đầu trọc lóc bị cắn mất một nửa, máu với óc trộn lẫn trông vô cùng máu me.

Nhìn thấy hình ảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, vẻ sợ hãi của nữ tử tóc ngắn càng thêm mãnh liệt.

Tuy nhiên nàng ta cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh và phát hiện ra cái đầu của xác chết kia quả thật có vết cắn lớn của ma thú.

Trái lại, Lâm Lăng đứng một mình và ở bên cạnh cũng chỉ có một con ma thú nhỏ màu trắng.

Lúc này, Tiểu Bạch lại đội mũ lên, ánh mắt của nó không hề có linh khí như trước mà có chút đờ đẫn.

Dường như nó đã trải qua sự hiểm ác của lòng người nên nó đã học được cách ngụy trang bản thân.

Lâm Lăng nhận ra được sự thay đổi này, trong lòng cảm thấy khá vui mừng.

Vì thế hắn cũng không để ý tới ba viện sinh của học viện Kiếm Vân nữa mà im lặng quay người rời đi.

Đối với việc Lâm Lăng rời đi, nữ tử tóc ngắn làm gì còn dám đi hỏi người thần bí có vẻ ngoài kỳ lạ này nữa.

Cho đến khi Lâm Lăng biến mất không còn nhìn thấy nữa, ba người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Người thanh niên khôi ngô nhìn thấy xác chết trên khắp mặt đất, đột nhiên hắn ta nhếch miệng cười, trong mắt không che dấu được sự tham lam.

Chỉ thấy hắn ta chạy đến chỗ xác chết và bắt đầu tìm kiếm.

Tuy nhiên kết quả khiến cho hắn ta thất vọng.

“Đúng là lãng phí công sức, chẳng có thứ gì đáng giá!”

Thanh niên khôi ngô mắng một tiếng đầy thất vọng.

“Chẳng lẽ cái tên vừa rồi đã chiếm trước?”

Nghĩ vậy, thanh niên khôi ngô nhíu mày.

Vẻ mặt hắn ta biểu lộ rõ vẻ vừa không vui vừa không cam lòng.

“Trần Võ, thôi bỏ đi, kiếm tiền kiểu này là vô nhân đạo.”

Thanh niên tuấn tú khuyên bảo: “Nhớ kỹ, mục đích chuyến đi này của chúng ta là ngôi mộ cổ đó.”

Nghe tới ngôi mộ cổ, thanh niên khôi ngô có tên Trần Võ mắt sáng ngời, lúc này mới nhớ tới chuyện chính.

“Đúng vậy.”

Trần Võ trịnh trọng gật đầu rồi nhìn về phía nữ tử tóc ngắn bên cạnh và hưng phấn nói: “Phương Tiểu Khả, nếu như ngôi mộ cổ này của dãy núi Ma thú đích thực là lăng mộ của tổ tiên Phương gia nhà muội thì chúng ta giàu to rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt vừa hưng phấn vừa tham lam của Trần Võ, Phương Tiểu Khả khẽ thở dài.

Nàng ta cũng không biết lần này nói cho hai người biểu huynh biết về ngôi mộ cổ là đúng hay sai nữa.

Phương gia của mấy trăm năm trước có thể nói là gia tộc nổi tiếng bậc nhất của đế quốc Tinh Vũ.

Chỉ vì sinh ra được một vị cường giả thánh vực mà đã nhận được sự sủng ái của hoàng tộc cùng với đủ loại tài nguyên phong phú.

Tuy nhiên sau đó người tiền bối kia nâng cao cảnh giới thất bại, tuổi thọ cũng vì thế mà cạn kiệt cho nên đã bỏ mạng tại dãy núi Ma thú và được chôn cất trong ngôi mộ cổ đã được xây dựng xong từ lâu kia.

Mới đầu, Phương gia rất giàu có nên cũng không quan tâm tới tài nguyên chôn cất bên trong ngôi mộ cổ kia nên dự định cất giữ nó cho bất cứ tình huống nào xảy ra sau này.

Không ngờ tổ tiên vừa chết thì đủ loại kẻ thù tìm đến cửa.

Từ đó về sau, Phương gia hoàn toàn suy tàn, ngay cả bản đồ kho báu của ngôi mộ cổ cũng bị thất lạc trong quá trình chạy trốn.

Cho tới hiện tại, dòng chính của Phương gia cũng chỉ còn một đứa con gái duy nhất là nàng ta.

Cách đây không lâu, nghe được tin có người tìm được một ngôi mộ cổ trong dãy núi Ma thú khiến cho Phương Tiểu Khả chợt nhớ tới ngôi mộ cổ của tổ tiên mà cha nàng ta đã từng nhắc tới.

Tuy nhiên tu vi của nàng ta chưa đạt tới pháp sư cấp 4 nên nếu như chỉ vào dãy núi Ma thú một mình thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Cho nên lúc này nàng ta mới nói cho hai người biểu huynh khác họ về chuyện ngôi mộ cổ Phương gia, hy vọng hai người bọn họ có thể trợ giúp tới đó.

“Tiểu Khả, cho dù ngôi mộ cổ có mở được phong ấn phù văn thì chẳng lẽ người ngoài không có cách nào vào khu vực trung tâm của ngôi mộ cổ sao?”

Ánh mắt thanh niên tuấn tú nhìn về phía Phương Tiểu Khả và không nhịn được hỏi.

Phương Tiểu Khả gật đầu nói: “Ừm, theo gia phả ghi lại, nếu như người nào không cùng huyết thống Phương gia chúng ta thì không thể vào trung tâm mật thất chân chính của ngôi mộ cổ.”

“Có vẻ như cần nhỏ máu vào phù văn thì mới kích hoạt trận pháp cánh cửa đá của mật thất.”

Nghe vậy, cả thanh niên tuấn tú và Trần Võ đều im lặng.

Tuy hai người bọn họ khác họ nhưng nói đúng ra, tính theo tổ tiên bên họ mẹ thì ít nhiều cũng có huyết thống của Phương gia.

Thế nhưng bọn hắn cũng không xác định được trung tâm mật thất của ngôi mộ cổ kia được bố trí trận pháp phù văn như thế nào.

Nếu không bọn họ đáp ứng tới đây trợ giúp Phương Tiểu Khả làm gì, thà tự lén lút tới đây rồi tự chiếm giữ tất cả số kho báu trong cổ mộ Phương gia.

Sau khi suy nghĩ một hồi, thanh niên tuấn tú và Trần Võ lén liếc nhau và cả hai gật đầu đầy ăn ý.

Kế hoạch hiện tại là đưa Phương Tiểu Khả tới ngôi mộ cổ trước, sau đó sẽ thảo luận về việc phân chia tài nguyên.

Không ai biết rằng một con ruồi nhỏ kỳ lạ đột nhiên bay ra khỏi đây.

Con ruồi nhỏ này chính là Công Phu Tiểu Dăng.

Mà đương nhiên cuộc trò chuyện vừa rồi giữa ba người đã truyền tới tai Lâm Lăng ở bên kia…
Bình Luận (0)
Comment