*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trấn Tấn lạnh lùng gật đầu rồi xoay người rời đi theo lộ tuyến được bảo.
Ở tháp Thông Thiên, bất kể Ngụy Thần ở cấp bậc nào cũng đều không có nghi lễ khách sáo. Vì thế trên đường đi, Trần Tấn đã liên tục gặp phải mấy tên Ngụy Thần thuộc tầng thượng và hắn ta không khỏi bị tra hỏi vài lần do cấp bậc Thần lực. Có điều dựa vào mệnh lệnh của ‘Năm vị chủ nhân’ nên toàn bộ quá trình đi không hề bị cản trở.
Một lát sau, cuối cùng Trần Tấn cũng tới được nơi cần đến. Đây là một đại sảnh có diện tích vô cùng rộng lớn, cũng may là không có thủ vệ Ngụy Thần nào.
Trần Tấn liếc mắt nhìn qua một lượt khắp đại sảnh thì đã thấy có một tế đàn màu trắng. Tất cả các góc của tế đàn đều có những bức tượng đá. Toàn bộ tế đàn đều được khắc những phù văn phức tạp và có ánh sáng trắng mờ nhạt vây xung quanh giống như một trận pháp nào đó và tại điểm trung tâm nơi tất cả các phù văn giao nhau, có một quả cầu pha lê được khảm trên đó.
Quả cầu pha lê này được bao phủ bởi đủ loại hoa văn kỳ quái và chứa đầy dao động năng lượng mờ mịt. Hiển nhiên đây chính là Thần châu chuyên được dùng cho việc thi triển thuật Thần hàng.
Trần Tấn quét mắt nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, sau khi xác định bốn phía không có động tĩnh gì bất thường, hắn ta lập tức bay về phía tế đàn.
“Chỉ cần hủy đi viên Thần châu này thì âm mưu của tháp Thông Thiên sẽ bị phá hủy!”
Khi nhìn thấy viên Thần châu ở trung tâm, Trần Tấn lạnh lùng nhìn và thanh kiếm màu đen hiện ra trong tay. Ma Linh Chi Lực cường đại lan ra toàn bộ thân kiếm và chém thẳng xuống.
Vèo ——!
Kiếm khí gào thét, ánh sáng đen phun trào.
Kiếm này của Trần Tấn gần như không chút nương tay, hắn vận dụng tất cả năng lượng ma linh trong cơ thể.
“Keng!” Thanh kiếm đen bổ vào thần châu, lập tức truyền ra tiếng vang thật lớn.
Nhưng đòn nghiêm trọng này lại chưa thể làm thần châu vỡ nát ngay tại chỗ, bạch văn chấn động kích liệt, chỉ hiện ra một chút vết rạn mảnh như tơ nhện bên ngoài mà thôi.
Hoàn toàn có thể xem nhẹ mức độ tổn hại đó!
“Cứng rắn đến vậy sao!”
Trong lòng Trần Tấn ngẩn ra, hiển nhiên cũng không ngờ một kích toàn lực của mình chỉ tạo nên hiệu quả nhỏ đến vậy.
Lộc cộc...!!!
Mà động tĩnh này cũng khiến đa số ngụy thần trong Thông Thiên Tháp chú ý, trong nhất thời, từng tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên.
“Không xong!”
Trần Tấn nhíu mày, lập tức quyết đoán mà không tiếp tục công kích thần châu, trường kiếm trong tay vung điên cuồng lên, bỗng nhiên chém lên xung quanh phần đá khảm thần châu.
Phanh! Phanh! Phanh!!