Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1432

“Cứ nói đi đừng ngại.”  

Hậu Thiên Thành mỉm cười nói.  

“Sau khi quay về tông môn, nếu như Trần Hân hỏi về ta thì xin ngài hãy nói với muội ấy là ta đã chết trận.”  

Trần Tấn hít một hơi thật sâu, cuối cùng hắn ta đã đưa ra một quyết định như vậy.  

“Hả?”  

Nghe vậy, sắc mặt của Hậu Thiên Thành hơi thay đổi, ông ta nhìn thẳng vào mắt Trần Tấn.  

“Sau khi ta với Lâm Lăng rời đi, có lẽ sẽ không thể quay trở về thời đại này nữa nên có khác gì đã chết.”  

Trần Tấn khẽ cười: “Cho nên thay vì để Trần Hân suy nghĩ lung tung thì tốt hơn hết cứ để muội ấy chấp nhận sự thật này.”  

Hậu Thiên Thành cảm thán một tiếng: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi.”  

“Cảm ơn.”  

Trần Tấn chắp tay ôm quyền và thi lễ.  

“Các ngươi có nguyện ý tiếp tục đi theo ta không? Đi tới thời đại vạn năm sau.”  

Lâm Lăng nhìn về phía 12 Huyết Vệ, hắn muốn hỏi về nguyện vọng của bọn họ.  

“Cuộc sống của chúng ta là do chủ nhân ban tặng, cho nên chủ nhân ở đâu thì chúng ta sẽ ở đó.”  

Dường như 12 Huyết Vệ đều đồng thanh trả lời, không hề do dự.  

Khi bọn họ đồng thanh nói lời này, trong đôi mắt hiện lên vẻ khát khao. Hiển nhiên 12 Huyết Vệ rất tò mò đối với thế giới tương lai vạn năm sau.  

“Được.”  

Trông thấy bọn họ nguyện ý đi theo, Lâm Lăng cũng không do dự nữa.  

Chợt suy nghĩ trong đầu hắn chợt lóe, triệu hồi Long Nha.  

Gào!  

Tiếng rồng gầm vang lên.  

Dưới những ánh mắt kinh ngạc, Ma Long gào thét phóng lên trời cao.  

Giữa màn sương đen dày đặc, đám đông xung quanh không ngờ rằng trên lưng con thú có hàng chục bóng người khoanh chân ngồi trên đó.  

“Đi tới Thần Táng Chi Uyên.”  

Lâm Lăng vỗ lưng con rồng và ra lệnh.  

“Vâng, thưa chủ nhân.”  

Long Nha gầm nhẹ một tiếng, đuôi rồng vung lên mạnh mẽ, tốc độ đột nhiên tăng nhanh và chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi khu vực này.  

“Đệ tử, cung tiễn sư tổ.”  

Hậu Thiên Thành nghiêm túc hành lễ đối với phương hướng rời đi của Lâm Lăng.  

Trên đường đi, Lâm Lăng yên lặng ngồi xếp bằng trên lưng thú, suy tư kế hoạch kế tiếp.  

“Ngươi thật sự nghĩ ra cách à?” Trần Tấn nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Lăng thì rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.  

Hắn không muốn nói rõ mọi chuyện xong nhưng cuối cùng vẫn phải ở lại thời đại này, vậy không khỏi có chút xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment