Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1472

Thân thể Lang tộc đầu lĩnh lập tức ầm ầm nổ mạnh như núi lửa bùng nổ, máu thịt toàn thân đang biến thành tro tàn trong ánh lửa mãnh liệt.  

“Gió lốc tận thế!” Tần Vũ vọt vào quần thể chiến sĩ Lang tộc, không chút nào giữ lại mà trực tiếp tế ra sát chiêu mạnh nhất.  

Trong khoảnh khắc, khu vực này sắc trời, chợt trở nên âm trầm u ám, sóng gió cũng là trống rỗng mà hiện tùy ý thổi quét dựng lên.  

Tiếng gió ầm ầm ầm giống như mãnh thú rít gào vang lên đinh tai nhức óc. Hễ tên chiến sĩ Lang tộc nào bị gió lốc cuốn vào thì lập tức bị vô số lưỡi dao gió cắt đến máu thịt bầy hầy.  

Chỉ thoáng chốc, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang vọng.  

Chỉ nghe động tĩnh này cũng có thể tưởng tượng ra sự khủng bố bên trong.  

Hô ——!  

Một lát sau, sau khi cuồng phong tan đi, mấy chục thi thể trải rộng các nơi.  

Liếc một cái nhìn lại, không có một cái xác nào hoàn chỉnh, tất cả đều là mảnh tay chân cụt, mổ bụng, trông vô cùng thê thảm. Cảnh tượng máu me này giống như tận thế luyện ngục.  

Mà chiến tích phía Cổ Vân Nhạc cũng rất lợi hại, sương đen nồng đậm tràn ngập, nghiễm nhiên hình thành một Lĩnh Vực Hắc Ám.  

Hắn ta đang ở trong lĩnh vực, giống như sát thần mà tùy ý thu hoạch tánh mạng của mỗi một chiến sĩ Lang tộc.  

“Mau... Mau bỏ đi!!”  

Phía sau, có hơn hai mươi chiến sĩ Lang tộc còn chưa rơi vào phạm vi công kích của hai người Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc, nhìn thấy thế cục không ổn, chúng đều hoảng sợ chạy trốn.  

Nhưng vây trận trong sơn cốc cũng không phải chỉ chưng cho đẹp.  

“Vèo! Vèo! Vèo...!!!”  

Lôi Mông tay cầm Huyền Cung, không ngừng bắn ra từng mũi tên lửa.  

Mỗi một mũi tên đều bắn chính xác không chênh lệch, chiến sĩ Lang tộc nào bị mũi tên nhắm vào đều không thể chạy thoát được.

Trong sơn cốc, sau khi tiếng kêu thảm thiết cuối cùng vang lên, trận chiến cũng kết thúc.  

Khắp nơi toàn là thi thể, đám chiến sĩ Lang tộc kia đều bị tiêu diệt sạch sẽ.  

“Năm mươi sáu tên, giết nhiều nhất.” Cổ Vân Nhạc rất nghiêm túc mà kiểm kê chiến tích. Sau đó hắn nhìn Tần Vũ cùng Lôi Mông, nhếch miệng khoe ra: “Trận săn thú này là ta thắng.”  

“Sau khi trở về, bao trọn Mãn Xuân Viện đều dựa các ngươi.”  

Nghe vậy, Tần Vũ trừng Cổ Vân Nhạc một cái, cười mắng: “ Đã lớn như vậy mà vẫn thích chơi thế.”  

“Nếu lão đại còn ở đây, không chừng hắn...” Nhưng nói đến này, giọng nói của Tần Vũ đột nhiên cứng lại, sắc mặt hơi trầm xuống.  

“Đúng vậy, nếu lão đại còn ở đây, nhất định chiến tích của hắn có thể đánh bại ta...” Nhắc tới Lâm Lăng, Cổ Vân Nhạc vừa rồi còn có chút cợt nhả, khóe miệng lập tức lộ lên một nụ cười khổ.  

“Tính ra thì chúng ta và lão đại đã chia lìa mười năm, thời gian trôi qua thật nhanh.” Trên khuôn mặt cương nghị của Lôi Mông cũng hiện lên một tia ảm đạm.  

Sau đó hắn ngước mắt nhìn lên không trung, hồi tưởng lại những ký ức trước kia bốn huynh đệ ở bên nhau, trong lòng không khỏi trầm than một tiếng.  
Bình Luận (0)
Comment