Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 159

“Các ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì? Đều trúng tà rồi sao?!” Mặt mày Viêm Phong Tuấn xanh mét, nhìn những võ tướng xung quanh, nhịn không được lại ra lệnh.

Nhưng hiệu quả vẫn như cũ, không ai nghe theo mệnh lệnh của hắn ta.

“Nhị ca của ta, hiện tại chắc ngươi đoán được cái gì rồi đúng không?” Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị thật lạnh nhạt, khóe miệng mang theo một ý cười nghiền ngẫm.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Viêm Phong Tuấn đã âm trầm tới cực điểm.

Hắn ta ý thức được cái gì đó, nhưng hắn ta lại không có dũng khí đối mặt trong tình hình này.

Cứ như những chuyện đột nhiên xảy ra này khiến quyền lực của hắn ta bị đào rỗng, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Toàn quân nghe lệnh.” Sau đó tiếng nói lạnh nhạt của Viêm Hoằng Nghị vang lên.

“Thuộc hạ nghe lệnh!” Chỉ thoáng chốc những tướng lãnh xung quanh Viêm Phong Tuấn bỗng đứng thẳng lên, tay cầm vũ khí mà cung kính đáp lại.

Quả nhiên!

Thấy tình cảnh này, trái tim Viêm Phong Tuấn lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Người này gϊếŧ hại Đại hoàng tử, tội không thể tha, bắt lấy hắn!”

Viêm Hoằng Nghị vẫn rất lạnh nhạt, lần đầu thể hiện ra quyền lực khống chế thật sự ở trước mặt mọi người.

“Tuân lệnh.” Những giọng nói đó đồng loạt vang lên.

Dù là cung thủ, bộ binh hay kỵ binh thì binh khí trong tay bọn họ đều không hẹn mà cùng nhắm thẳng vào Viêm Phong Tuấn.

Mũi kiếm, mũi tên và trường thương lóe lên ánh sắc lạnh cứ như đang cười nhạo sự ngu ngốc của hắn ta.

Mãi đến giờ khắc này, rốt cuộc Viêm Phong Tuấn cũng ý thức được mình và Đại hoàng tử đều bị chơi khâm.

Nhưng thảm nhất lại là hắn ta, vốn nghĩ rằng gϊếŧ chết Đại hoàng tử xong thì có thể nắm giữ hết quyền thế trong tay, không ngờ cuối cùng chỉ là một con cờ của đối phương, luôn bị đùa bỡn trong tay giống như con rối.

Nhìn tình cảnh này, đa số quan viên trên đài cao, Tần Vũ và phe phái của Viêm Thần đều cảm thấy chấn động.

Chủ mưu thật sự của lần binh biến này lại là Tam hoàng tử, Viêm Hoằng Nghị!

“Muốn bắt lấy ta à, không dễ như vậy đâu!”

Nhìn binh lính dần dần tới gần xung quanh, trong đôi mắt Viêm Phong Tuấn lập loè lửa giận và kinh hoàng khó có thể ngăn cản.

Trong tình huống nguy cấp, hắn ta vội vàng lấy ra át chủ bài giữ mạng từ nhẫn không gian - Lá bùa không gian.

Hắn ta muốn dùng Thuấn Gian Di Động chạy ra khỏi vòng vây này.

Nhưng hắn không ngờ được là, thật ra lá bùa không gian này cũng nằm trong kế hoạch của Viêm Hoằng Nghị.

Vèo!

Chỉ thoáng chốc, thân thể Viêm Phong Tuấn lập tức biến mất, nhưng hắn ta lại không bước vọt đến địa điểm chỉ định như khống chế của mình, mà đột nhiên lại xuất hiện trên không trăm trượng!

“Cái gì?!”

Viêm Phong Tuấn hoảng sợ mà nhìn bốn phía, đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, trực tiếp ngã mạnh xuống phía dưới.

Hắn ta không có năng lực ngự không nên rơi xuống từ độ cao này không khác gì tự sát!

Sau đó chỉ nghe một tiếng ‘Rầm’ vang lên.

Thân thể Viêm Phong Tuấn nện thật mạnh xuống đất, máu thịt bầy hầy.

“Nhị hoàng tử cũng chết rồi!”

Khi nhìn thấy Viêm Phong Tuấn ngã chết, mọi người đều xôn xao cả lên, bọn họ khó tin mà nhìn tình cảnh trước mắt.

Không ngờ Nhị hoàng tử lại lựa chọn cách tự sát này!

Viêm Hoằng Nghị rất bình tĩnh, trong mắt tràn ngập lạnh nhạt và tàn khốc.

Trong trận chính biến này, tuy cái chết của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng mặt ngoài lại không lộ ra mình có liên quan gì để giữ gìn thanh danh.

So với thủ đoạn toan tính gϊếŧ người như chơi thế này thì bất cứ thuật ám sát nào cũng phải chịu thua!

Lâm Lăng không thể không thừa nhận mưu lược và sự đáng sợ của Viêm Hoằng Nghị.

Thậm chí Lâm Lăng hoài nghi, rất có khả năng Thái tử đột nhiên chết bất đắc kỳ tử vào năm năm trước cũng do bị tên này âm thầm diệt trừ!

“Không ngờ tình thế đã phát triển tới tình trạng này!” Mà lúc này, có vẻ tướng quân Tần Hùng đã khôi phục ý thức, đột nhiên thở dài một tiếng.

Ông ta bỗng mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời minh mẫn.

Thật ra vừa rồi khi Viêm Hoằng Nghị để lộ thực lực thì ông ta đã dựa vào sức mạnh tinh thần kiên định để thành công thoát khỏi ảo giác Luân Hồi.

Nhưng ông ta đang đợi Viêm Hoằng Nghị đánh lén mình, sau đó thì đáp trả gϊếŧ chết.

Nhưng hình như Viêm Hoằng Nghị đã phát hiện nên chỉ ra tay cướp lấy la bàn Luân Hồi.

“Tần tướng quân, ta thật kính trọng bản lĩnh điều binh khiển tướng của ngươi.” Viêm Hoằng Nghị chuyển mắt về hướng Tần Hùng, cười như không cười mà nói: “Đáng tiếc ngươi đứng sai đội.”

“Đứng sai đội?” Tần Hùng hừ lạnh một tiếng, hiên ngang mà quát lớn: “Từ trước đến nay Tần thị chúng ta chỉ trung thành với bệ hạ, từ đâu ra chuyện đứng sai đội!”

Nói xong, ông ta không hề để ý tới Viêm Hoằng Nghị, chỉ mang khí thế hùng hồn thao túng trường đao, bỗng nhắm vào vòng chiến cách đó không xa.

Nơi đó chính là vị trí của Viêm Thần.

Nếu Tứ hoàng tử Viêm Thần cũng bị gϊếŧ chết thì tương lai của toàn bộ vương triều Đại Viêm chắc chắn sẽ rơi vào tay Viêm Hoằng Nghị.

Nếu hạng người hiểm độc vô tình này trở thành quân vương thì chắc chắn sẽ khiến vương triều rung chuyển không yên!

“Kẻ đối nghịch với ta phải chết!”

Viêm Hoằng Nghị nheo mắt lại, nhìn theo bóng dáng của Tần Hùng, trong mắt dâng lên sát ý lành lạnh.

Nói xong, hắn đưa tay phải ra, một lốc xoáy màu đen quỷ dị chợt hiện lên.

Thấy tình cảnh này, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, linh lực trong cơ thể chợt bùng nổ, cũng ngưng tụ ra một lỗ đen.

Sau đó hắn như ném bóng mà trực tiếp quăng lỗ đen kia về phía Viêm Hoằng Nghị.

“Hả?!” Viêm Hoằng Nghị cảm nhận được dao động nên quay đầu nhìn, trong mắt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc.

Ngay lập tức, hắn không màn đến chuyện ngăn cản Tần Hùng, vội vàng thao túng lốc xoáy va chạm ầm ầm với lỗ đen đang lao vút đến!

“Xèo xèo xèo!!!”

Trong khoảnh khắc hai lốc xoáy va chạm, chúng đột nhiên phát ra lực cắn nuốt khủng bố, điên cuồng chống lại nhau, nhưng rõ ràng công lực của Viêm Hoằng Nghị càng mạnh hơn.

Mấy phút sau, lỗ đen cắn nuốt của Lâm Lăng trực tiếp bị phá hủy.

Nhưng dưới sự tiêu hao năng lượng này, thể tích lốc xoáy của đối phương cũng lập tức thu nhỏ lại một nửa.

“Không ngờ ngươi cũng biết công pháp Thôn Phệ Tinh Không này.” Viêm Hoằng Nghị ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười lạnh và nói: “Đáng tiếc, chỉ là kỹ xảo nửa vời, xem ra chỉ tu luyện được bản thiếu sót mà thôi.”

Nói xong, hình như hắn ta nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt trở nên âm u.

Hắn nhớ rất rõ, trước kia mình từng cho Dương Thần Cơ nửa đầu bộ công pháp [Thôn Phệ Tinh Không] này.

Nội dung trong đó không có chiêu thức công kích, chỉ có thể thông qua tiếp xúc gần ] để hấp thu năng lượng của người khác cho mình sử dụng.

Giống như lỗ đen vừa rồi Lâm Lăng thi triển, không thể thao tác bằng suy nghĩ để công kích từ xa được, cách thức cần sức người ta để vứt ra thế này nhìn có vẻ cực kỳ đơn sơ.

Liên tưởng đến cái chết của Dương Thần Cơ và thân phận thích khách Minh Các của Lâm Lăng, Viêm Hoằng Nghị lập tức suy đoán ra, rất có khả năng Lâm Lăng chính là thích khách năm đó ám sát Dương Thần Cơ, cũng cướp đi tất cả mọi thứ trong nhẫn không gian.

Tất nhiên trong đó cũng bao gồm nửa bộ công pháp Thôn Phệ Tinh Không!

Nghĩ vậy, trong mắt Viêm Hoằng Nghị lóe lên ánh sắc lạnh, sát ý càng nồng đậm.

“Dù sao cũng là chiến lợi phẩm miễn phí, có thể dùng thì dùng thôi.” Lâm Lăng nhún vai, bộ dạng không sao cả.

“Xem ra ngươi rất thích cướp lấy đồ của người khác.” Viêm Hoằng Nghị cười lạnh một tiếng, mang đầy thâm ý mà nói: “Nếu ta không đoán sai nói thì vị đạo sư nào đó cũng đã gặp bất trắc.”

Nghe vậy, Lâm Lăng thản nhiên hỏi ngược lại: “Vị đạo sư nào?”

“Là ai thì trong lòng ngươi hiểu rõ.” Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị lạnh như băng, cũng không nói rõ.

“Ta không biết chơi đoán chữ đâu.” Lâm Lăng nhún vai, tất nhiên sẽ không ngốc đến mức tự thừa nhận.

Hắn biết, Dương Thần Cơ và Mạc Vân Thiên đều là con rối bị Viêm Hoằng Nghị âm thầm thao túng, nhưng thân phận của hai người này ở học viện Thiên Diễn cũng không đơn giản.

Một người là đồ đệ của viện trưởng, một tên là cháu chắt của Kiếm Thánh mắt mù.

Dù là ai trong hai người này thì nếu bị lộ ra, Viêm Hoằng Nghị cũng không thể chịu nổi!

Cho nên lúc này, mặc dù đoán được ngọn nguồn mọi chuyện, tuy Viêm Hoằng Nghị rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể đè nén xuống.

Đương nhiên Lâm Lăng cũng như thế, dù sao Dương Thần Cơ và Mạc Vân Thiên đều chết trong tay hắn, hắn và Tam hoàng tử như bị cột vào một chiếc thuyền.

Chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra.

Viêm Hoằng Nghị nhìn thoáng qua Phù Khôi Thạch Thú bên cạnh Lâm Lăng, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự cho rằng, dựa vào bộ Phù Khôi Thạch Thú này thì có tư cách ngông cuồng trước mặt ta hay sao?”

Nói xong, Viêm Hoằng Nghị vung bàn tay lên, mấy ngàn cung thủ phía sau lập tức kéo căng dây cung, hơn vạn kỵ binh tinh nhuệ chỉa thẳng trường thương về phía trước, cũng sẵn sàng lao đến tấn công.

Lâm Lăng khẽ nhướng mày, cũng vung bàn tay lên.

Chỉ thoáng chốc, Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu và Tứ Bảo đều lao ra, quay xung quanh Lâm Lăng.

Rống!

Một tiếng thú rống hung ác vang lên, dưới thế công mãnh liệt của đối phương, cả Hỏa Lân Hổ và Tôn Mục đều bị đẩy lui về phía sau.

Hỏa Lân Hổ đột nhiên hóa thành một ánh lửa, lập tức lao đến trước người Lâm Lăng.

Ngay sau đó, nhẫn không gian trên tay Lâm Lăng chớp động ánh sáng.

Ba bộ Phù Khôi Thạch Thú còn lại cũng được lấy ra, chúng lan tỏa dao động mãnh liệt khiến người ta giật mình!

Tuy số lượng bốn con sủng vật hệ thống và bốn bộ Phù Khôi Thạch Thú còn ít, nhưng đội hình này cũng không yếu.

“Bốn Phù Khôi Thạch Thú đều bị hắn lấy được!”

Thấy tình cảnh này, mặt Tôn Mục xanh mét, trong mắt tràn đầy khó tin.

Gã biết rõ chiến lực đáng sợ của Phù Khôi Thạch Thú, mỗi một con đều sánh ngang với võ giả cấp 9, cực kỳ hung hãn.

Đặc biệt là thân thể kiên cố không thể phá vỡ kia, binh khí bình thường không cách nào gây nên tổn thương cho chúng.

Chỉ cần năng lượng trung tâm trong cơ thể còn cuồn cuộn không dứt thì chúng sẽ không ngừng chiến đấu.

Cộng thêm bốn con sủng vật kia, gã cảm thấy Lâm Lăng thật sự có năng lực để làm điều điên cuồng là đối mặt với thiên quân vạn mã!

Ít nhất hắn hoàn toàn có thể an toàn rút lui.

Nhìn thấy đội hình của Lâm Lăng, vẻ mặt vốn tràn trề tự tin của Viêm Hoằng Nghị từ từ dâng lên vài phần nặng nề.

“Không ngờ trong tổ chức Minh Các của bệ hạ lại có một thích khách ngọa hổ tàng long như vậy.” Cách đó không xa, Tần Hùng âm thầm ngạc nhiên, trong lòng cũng không khỏi suy ngẫm.

Khó trách trước đó bệ hạ có thể thong dong mà buông tay rời đi, thì ra sớm đã có sắp xếp, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Không chỉ một mình ông ta có suy nghĩ này, mà ngay cả Tứ hoàng tử Viêm Thần, Tần Vũ và rất nhiều quan viên cung đình trên đài cao đều xem Lâm Lăng là vũ khí bí mật của Viêm Vương.

Trong nhất thời, hầu như mọi người đều cảm thấy yên tâm.

“Gϊếŧ ——!” Mà lúc này, một loạt tiếng gầm đột nhiên vang lên.

Ngọn nguồn âm thanh này không phải vang lên từ bên phe phái của Tam hoàng tử, cũng không phải đội Ngự lâm quân của Viêm Thần, mà là từ con phố bên ngoài quảng trường trung tâm.

Sau đó vô số binh lính mặc áo giáp đen xông ra từ những lối vào quảng trường, số lượng chi chít kia lên đến chừng mười vạn.

Trong lòng các danh môn quý tộc trên đài cao khẽ run lên, tầm mắt mọi người vội vàng phóng đến.

Trong tầm nhìn, một lá cờ màu đen như đang dẫn dắt mười vạn sĩ binh mặc giáp đen, đằng đằng sát khí mà vọt vào quảng trường.

Lá cờ kia có nền đen viền đỏ, trên đó có hình vẽ lưỡi đao máu dữ tợn, mơ hồ lộ ra uy thế thiết huyết nồng đậm.

Đó là quân trấn giữ biên cương canh giữ phía Nam của vương triều!

“Quân trấn giữ biên cương, đó là quân trấn giữ biên cương của Tần tướng quân!”

“Bọn họ đánh vào rồi!”

Thấy thế, những danh môn các quý tộc trên đài cao lập tức mừng rỡ hoan hô.

Mà sau khi viện quân tiến vào, rốt cuộc phe phái của Tứ hoàng tử Viêm Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, lộ ra vẻ mặt phấn chấn.

Nếu quân trấn giữ biên cương trễ thêm một lát thì chỉ sợ mấy nghìn người còn sót lại của bọn họ cũng sẽ bị diệt sạch!

“Gϊếŧ!”

Tần Hùng tay cầm chiến đao, hét to một tiếng, sau đó dẫn theo binh mã của mình hung hãn lao về phía quân địch giống như một dòng nước lũ màu đen.

Chỉ thoáng chốc, đám phản quân liên tục thua trận rút lại, sĩ khí giảm xuống rõ rệt.

“Tam điện hạ, làm sao bây giờ?” Nhìn thấy cục nghịch thay đổi, Vương thái uý hoảng loạn, chạy đến trước mặt Viêm Hoằng Nghị xin chỉ thị.

Không ngờ lúc này Viêm Hoằng Nghị cũng đang cảm thấy hoang mang lo sợ.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, khi mở màn thì Tần Hùng sẽ bị Tôn Mục gϊếŧ chết bởi đòn công kích linh hồn của la bàn Luân Hồi, Ngự lâm quân ủng hộ Tứ hoàng tử Viêm Thần cũng sẽ bị diệt sạch...

Cuối cùng, mặc dù quân trấn giữ biên cương có thể phá thành tấn công vào, nhưng lấy quân lực của toàn bộ quân phòng thủ, quân trị an và quân cận vệ thì họ hoàn toàn dư sức chống lại.

Mà hiện tại, ván cờ hắn sắp xếp hoàn mỹ lại bị đảo lộn vì sự nhúng tay của Lâm Lăng.

Cảm giác mất khống chế này khiến trong lòng Viêm Hoằng Nghị thật không thoải mái.

Tuy rằng quân lực hai bên gần như ngang nhau, nhưng đây chỉ là cuộc chiến ở cấp bậc bình thường.

Trong trận đánh cấp bậc đứng đầu thì Tần Hùng, mấy con sủng vật và bốn bộ Phù Khôi Thạch Thú của Lâm Lăng cũng đã chiếm ưu thế rất lớn.

“Xem ra ngươi không có phần thắng trong ván cờ này.” Khóe miệng Lâm Lăng hơi nhếch lên, thản nhiên nói.

“Vậy sao?” Trong mắt Viêm Hoằng Nghị hiện lên một tia lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Tuy rất không cam lòng, nhưng ta vẫn muốn thử một chút.”

Khi nói chuyện, hắn đột nhiên ngẩng đầu, chân thành nhìn vào hư không và nói: “Mạc lão tiền bối, xem ra lần này vẫn phải nhờ ngài ra tay.”

“Mạc lão?”

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình.

Mấy phút sau, không biết nơi nào trong hư không bỗng truyền ra một tiếng than nhẹ: “Thôi được rồi, nếu lão phu nợ ngươi một ân tình, vậy...!Hôm nay sẽ trả hết.”

Giọng nói khàn đặc kia cực kỳ già nua, nhưng lại mang theo sự sắc sảo không thể che giấu!

Nói xong, trên không quảng trường trung tâm, một bóng người màu xám đột nhiên thoáng hiện!

Người nọ rất gầy gò, lưng hơi khòm, trên mặt phủ kín nếp nhăn, là một ông lão đã rất già cả.

Nhưng có thể lên sân khấu với phương thức này, thậm chí còn đang đứng lơ lửng trên không thì không ai dám xem lão là một ông già bình thường.

Nhìn ông lão áo xám bỗng từ trên trời giáng xuống kia, mọi người đều đã thấy rõ gương mặt lão.

Một vài người tinh mắt phát hiện, đôi mắt của ông lão áo xám hiện ra màu xám trắng, giống như người mù.

Càng kỳ lạ chính là, trong tay lão còn cầm một...!Cây chổi!

“Chẳng lẽ là...”

Lâm Lăng sửng sốt, trong lòng cảm thấy hơi nghi ngờ.

Nhưng kế tiếp, khi thấy rõ khuôn mặt của lão thì sắc mặt hắn lập tức thay đổi!

Cách ăn mặc này, dáng vẻ này...

Đó chính là cường giả đỉnh cao của học viện Thiên Diễn - Kiếm Thánh mắt mù!!
Bình Luận (0)
Comment