Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 164

“Kiên nhẫn của ta hữu hạn, tốt nhất ngươi nên đưa ra lựa chọn.” khóe miệng Viêm Hoằng Nghị nhếch lên một ý cười khinh miệt, tiếp tục cưỡng ép Lôi Mông.

“Muội muội chỉ có một, nhưng huynh đệ cũng chỉ có một.”

Nhưng lúc hắn cho rằng Lôi Mông sẽ ngoan ngoãn nghe lời giống như trước kia thì Lôi Mông lại lộ ra vẻ mặt ảm đạm rồi cúi đầu.

“Cho nên, hiệp nghị giữa chúng ta bị hủy bỏ.”

Khi nói đến câu này, Lôi Mông bỗng ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào Viêm Hoằng Nghị, trong mắt dâng lên sự kiên quyết.

“Hả? Chẳng lẽ ngươi mặc kệ sống chết của muội muội ngươi?!” Nghe vậy, Viêm Hoằng Nghị hơi kinh ngạc.

Hiển nhiên hắn cũng không ngờ lần này Lôi Mông lại quyết định như thế.

“Ta sẽ tự nghĩ cách tìm đá Linh Dương cho muội muội.”

Lôi Mông nói xong thì không màng đến Viêm Hoằng Nghị đang tức xanh mặt, hắn ta không hề sợ hãi mà xoay người bỏ đi.

Còn Phệ Huyết độc trong thân thể hắn ta, thật ra lần trước bởi vì ra tay cứu giúp Lâm Lăng ở học viện Thiên Diễn, sau đó bị Viêm Hoằng Nghị trừng phạt không cho thuốc giải thì hắn ta đã tình cờ tìm được phương pháp có thể loại bỏ độc tố.

Tuy quá trình rất chậm, nhưng ít ra mỗi lần phát tác sẽ không trí mạng, cắn răng nhẫn nại là có thể chịu đựng qua.

“Ta nói rồi, mạng ngươi là của ta.” Trong mắt Viêm Hoằng Nghị lóe lên ánh sắc lạnh, nhìn bóng dáng Lôi Mông kiên quyết rời đi, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn và vặn vẹo.

Đùng!

Câu nói vừa dứt, Viêm Hoằng Nghị đột nhiên lao thẳng đến.

Chỉ thấy linh lực màu đen dâng trào mãnh liệt trong tay hắn, tỏa ra dòng khí bá đạo hung tàn, vỗ mạnh vào đầu Lôi Mông.

Nếu chưởng này đánh trúng thì sẽ chết bất đắc kỳ tử!

Lôi Mông biết rõ con người của Tam hoàng tử xưa nay luôn tàn nhẫn độc ác, cho nên khi lựa chọn cãi lại lệnh đối phương thì hắn ta vẫn luôn phòng bị.

Ngay lập tức, hắn ta nhanh chóng xoay người, nắm tay tràn ngập ánh sáng đỏ làm nổ tung cả không khí, trực tiếp va chạm mạnh vào chưởng của Viêm Hoằng Nghị.

Đùng ——!

Một tiếng động trầm thấp mà chói tai vang vọng lên.

Nhưng chỉ thoáng chốc, thân thể cường tráng của Lôi Mông đã bị một chưởng kia đẩy lùi lại.

Hai chân hắn ta cắm sâu vào mặt đất, khi bị đánh lui đã vẽ ra hai khe rãnh thật dài, trên người quanh quẩn khí đen, đồng thời không ngừng truyền ra tiếng nổ mạnh.

Hiển nhiên hắn ta đang bị một linh lực hắc ám cực đoan kia xâm nhập thân thể.

Mà dưới sự tấn công của sức mạnh đáng sợ đó, áo giáp trên người và mặt nạ trên mặt Lôi Mông đều nát thành mảnh nhỏ.

“Tên kia điên rồi sao? Ra tay với cả người một nhà!”

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến đám người Tần Vũ lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, cảm thấy rất kinh ngạc.

Vèo ——!

Nhưng lúc này, Lâm Lăng lại đột nhiên xông ra ngoài, cưỡng chế chặn lại thân thể đang liên tục lùi lại của Lôi Mông.

Nếu không một khi đụng vào Hoàng thành phía sau thì Lôi Mông nhất định sẽ bị thương càng nặng!

Nhìn thấy cả người Lôi Mông vẫn quanh quẩn khí đen, Lâm Lăng vội vàng ấn tay lên sau lưng hắn ta, thi triển võ học cắn nuốt.

Ánh sáng đen kích động, Lâm Lăng trực tiếp hủy diệt tất cả năng lượng hắc ám xâm nhập vào cơ thể Lôi Mông.

“Lão tam, ngươi thế nào?” Lâm Lăng nhìn khuôn mặt dính máu của Lôi Mông, nhíu mày hỏi.

“Lão đại, ta không sao, thì ra huynh...!Đã sớm phát hiện.” Lôi Mông hơi giật mình, vẻ mặt rất phức tạp.

“Ngươi không sao là được, những chuyện còn lại không cần nhiều lời.” Lâm Lăng lắc đầu cười khẽ, cũng không có ý trách cứ.

“Lão đại làm gì vậy?”

Nhìn thấy Lâm Lăng đột nhiên lao ra cứu người của quân địch, trong mắt Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc hiện lên một tia ngạc nhiên, vội vàng chạy theo.

Nhưng khi chạy đến gần, nhìn thấy gương mặt của Lôi Mông thì đồng tử hai người bỗng co chặt, vẻ mặt lập tức ngơ ra.

“Lão tam, sao lại là ngươi?!” Tần Vũ lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lôi Mông.

“Tam ca, sao huynh cũng học theo lão đại vậy?!” Lúc này Cổ Vân Nhạc cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ.

Họ thật sự không ngờ cao thủ dùng cung tên phía quân địch lại là huynh đệ của mình!!

“Xin lỗi.” Lôi Mông hơi rũ mắt xuống, không biết phải đối mặt với ba người Lâm Lăng như thế nào.

Hai chữ đơn giản này đã kể rõ tâm trạng nặng nề mà phức tạp lúc này của hắn ta.

“Còn coi chúng ta là huynh đệ thì đừng xin lỗi, có chuyện gì thì về sau lại giải thích rõ ràng.” Mặt Tần Vũ hơi lạnh đi, hình như nhìn ra áy náy trong mắt Lôi Mông nên lập tức nhíu mày quát lớn.

“Nếu thật sự muốn giải thích thì ta có thể nghe vào mọi lúc.” Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười, trong lời nói trêu chọc kia cũng không mang theo ý bài xích Lôi Mông.

Nghe vậy, trong lòng Lôi Mông cảm thấy thật ấm áp, ngơ ngẩn mà nhìn ba người Lâm Lăng, sau đó gật đầu thật mạnh.

“Không tồi không tồi, thật là huynh đệ tình thâm.” Lúc này, một tiếng cười lạnh lẽo âm u đột nhiên vang lên.

“Không ngờ bị huynh đệ mình bán đứng và phản bội mà các ngươi còn có thể thờ ơ như vậy, thật là bội phục.”

Chỉ thấy Viêm Hoằng Nghị đang trào phúng mà nhìn bọn Lâm Lăng, trong tiếng cười tùy tiện kia lại mơ hồ mang theo chút ghen ghét.

Từ nhỏ đến lớn, hắn sống trong hoàng thất nên chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm huynh đệ là như thế nào.

Vì tranh đoạt quyền kế thừa vương vị, mỗi hoàng tử đều nghi kỵ nhau, ngày nào cũng lục đục với nhau.

Thậm chí hôm nay, hắn còn dùng thủ đoạn để gián tiếp gϊếŧ hại hai hoàng huynh.

Cái gọi là thân tình, huyết mạch đều là trò cười khi đối mặt với lợi ích!

Oanh ——!

Đúng lúc này, một uy thế vô thượng mênh mông đột nhiên bùng nổ trong quảng trường trung tâm.

Nơi đó chính là vòng chiến cấp bậc tối cao trong lần binh biến này.

Kiếm Thánh mắt mù đang ứng phó hết sức thành thạo trước sự tấn công điên cuồng của bốn bộ Phù Khôi và hai cường giả cấp 9 là Tần Hùng, Cổ Liệt.

Trường kiếm trong tay Kiếm Thánh mắt mù bay lên không trung, kiếm ý ẩn chứa trong đó cực mạnh, giống như núi cao, chấn động đến cả không khí cũng vang lên ầm ầm.

“Thật là kiếm ý khủng khϊếp!”

Giờ khắc này, trong lòng hai người Tần Hùng đều trầm xuống, cứ như có tảng đá đè lên ngực, hô hấp trở nên gian nan.

Kiếm ý mênh mông giống như nước biển mãnh liệt, không ngừng kích động trào ra từ trường kiếm trong tay Kiếm Thánh mắt mù.

Sau đó thân thể gầy gò của lão bỗng khẽ động, lại lập tức chia thành bốn hư ảnh.

Trong chớp mắt, lão đã xuất hiện bên cạnh bốn bộ Phù Khôi Thạch Thú, mũi kiếm đâm lên đầu chúng gần như cùng một lúc.

Rầm rầm rầm rầm!!!!

Chỉ nghe bốn tiếng ầm ầm nổ vang.

Sau đó mọi người kinh hãi nhìn thấy đầu bốn bộ Phù Khôi Thạch Thú đều nổ tung.

Nguồn năng lượng trung tâm trong đó lập tức trút xuống, hình thành gió lốc năng lượng đáng sợ, điên cuồng thổi quét khắp bốn phía.

“Mau, chạy mau!” Những binh lính xung quanh lập tức căng thẳng, sợ tới mức vội vàng chạy tứ tán.

Nhưng rất nhanh, một luồng kiếm khí mênh mông đã bao phủ xuống, trực tiếp tách rời gió lốc năng lượng kia đi.

Thấy thế, trong lòng Lâm Lăng chợt lạnh.

Không ngờ bốn bộ Phù Khôi cấp 9 mà hắn tìm được ở cổ mộ lại bị Kiếm Thánh mắt mù dễ dàng tiêu diệt như vậy.

Lần này hắn thật sự chứng kiến được thực lực khủng bố của cường giả Thánh Vực!

Mà lúc này, vẻ mặt Tần Hùng và Cổ Liệt trở nên vô cùng nặng nề.

Rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được, chênh lệch giữa Kiếm Thánh mắt mù và họ giống như hào sâu, không cùng một cấp bậc!!
Bình Luận (0)
Comment