Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 201

“Lãnh địa của ta, hiện giờ đang xây thành, muốn mở rộng thêm diện tích thành trì.



Lâm Lăng nhìn chiến sĩ cuồng tộc trước mặt này, ánh mắt chợt dừng trên người Đạt Vũ, nói: “Hay là như này, các ngươi di dời tộc của mình, cùng ta bắt tay tạo ra một nơi ở mới.



“Nơi ở mới ư?”

Nghe vậy, trái tim Đạt Vũ run rẩy.

“Đúng vậy, khu vực xây dựng thêm thành trì, kéo dài xung quanh ngọn núi này.



Lâm Lăng thản nhiên nói: “Như vậy, cuộc sống của các ngươi đã được bảo đảm rồi, cũng có thể an tâm khai thác mỏ đá nữa.



Nghe thấy thế, các chiến sĩ Cuồng tộc ở đây, trên mặt đều dâng lên một vẻ khao khát.

Cho tới nay, vì tránh khỏi sự xa lánh và chê cười ở bên ngoài, cuộc sống của Cuồng tộc bọn họ đều sống ăn lông ở lỗ trong núi rừng, các loại vật dụng đều cực kỳ thiếu thốn.

Chưa từng nghĩ, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, hưởng thụ sự đối đãi bình đẳng.

“Các ngươi yên tâm, có ta ở trên lãnh địa, tuyệt đối sẽ không có người nào dám cả gan đến xua đuổi các ngươi đâu.



Thấy những chiến sĩ Cuồng tộc này đang dao động, Lâm Lăng liền tăng tốc, trịnh trọng nói:

“Nếu như các ngươi tin tưởng ta, sự lớn mạnh cùng tôn nghiêm của Cuồng tộc, sẽ được tái hiện trên mảnh đất đó!”

Lời nói này, không hề nghi ngờ như rót mật vào tai các chiến sĩ Cuồng tộc.

Bốp bốp bốp!!!

Bỗng nhiên trong từ đường to lớn, đột nhiên trở lên sôi trào.

Những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, chờ mong một cuộc sống mới sắp đến!!

“Cuồng tộc của chúng ta, cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay rồi….



Đạt Vũ lẩm bẩm nói một mình, trong mắt có một sự kích động rực cháy.

Trước khi rời đi, Lâm Lăng vì muốn bộ lạc an tâm, liền bảo Đạt Vũ chọn lựa ra 3000 chiến sĩ Cuồng tộc từ trong bộ lạc, sau đó vận dụng công năng của hệ thống, cho bọn họ dùng trị liệu.

Lần tiêu hao này, trực tiếp tiêu hết đá Linh Dương của hắn trong túi trữ vật.

Tuy rằng lần thu phục Cuồng tộc này, thành viên trong bộ lạc khoảng hơn ba vạn, nhưng nghiêm túc mà nói, người có chiến lực thực ra cũng chỉ có hơn một vạn mà thôi.

Còn những người khác đều là người già, phụ nữ và trẻ em.

Tổng thể mà nói, tỉ lệ người già không nhiều lắm.

Dù sao người chiến sĩ Cuồng tộc trời sinh có thể chất cường tráng, cho dù tới 70 tuổi hạc rồi mà vẫn linh hoạt như rồng hổ, sức mạnh căng tràn.

Sau khi trải qua thương lượng, Đạt Vũ đồng ý đưa những chiến sĩ Cuồng tộc trẻ tuổi này trở thành quân đội trực thuộc thành phố Hỗn Loạn của Lâm Lăng.

Với thể chất cường hãn được trời ưu ái của chiến sĩ Cuồng tộc, nếu như trang bị võ trang, được tăng gia huấn luyện, thì sức chiến đấu này có thể trong nháy mắt hạ gục được tất cả quân chính quy triều đình bên ngoài nào.

Có điều, cho dù là mở rộng thành trì, với lập lại quân đội, đều yêu cầu nguồn tài lực cùng vật tư khổng lồ để duy trì.

Khai thác mỏ đá Dương Linh Thạch, đã là việc cấp bách!

Cứ như vậy, Lâm Lăng đem theo 3000 người chiến sĩ Cuồng tộc, khí thế như sóng cuộn tiến về lãnh địa.

Lúc này, thành Hỗn Loạn về đêm không còn nguy hiểm và u tối như cũ nữa.

Quân phòng thủ bên trong thành, tuy là mới thành lập, nhưng ba bang hội kia, đại đa số đều trải qua huấn luyện quân đội, nên lúc bắt đầu tuần tra cũng rất ra dáng.

“Báo cáo Tam đương gia, à không, La tướng quân!”

Trên tháp canh của tường thành, một người lĩnh gác đột nhiên kêu lớn: “Ngoài thành bắc xuất hiện một số lượng lớn người, đang nhanh chóng tới gần thành trì của chúng ta.

Nghe vậy, trong mắt La Hán hiện lên một tia tàn bạo.

Thân hình hắn vừa động, đi đến bên tường thành, nhờ ánh trăng mờ mờ, chăm chú nhìn.

Người tu võ, thị giác vốn nhanh nhạy.

Huống chi La Hán còn là võ giả tu vi đạt tới cấp 8, trong phạm vi cây số, hắn đều có thể vừa nhìn liền biết ngay.

Vừa nhìn thấy, La Hán ngay tức khắc cau mày.

“Tất cả đều có tóc đỏ, chẳng lẽ là….

Cuồng tộc sao?!”

Cái gì? Những người đó là chiến sĩ Cuồng tộc?!

Nghe thấy lời tự nói của La Hán, nhóm binh thủ thành bên cạnh, nghe xong đều tái xanh mặt mày.

Dù gì chiến sĩ Cuồng tộc cũng có tiếng là hung hãn, từng nhà từng hộ ở cái đại lục Thương Khung này đều biết, nếu không có lợi ích to lớn, đại đa số mọi người đều sẽ lựa chọn tránh mặt!

Những chiến sĩ Cuồng tộc đó, gã ta căn bản là không để vào mắt.

Nhưng số lượng xuất hiện trước mắt, ước chừng 3000 tên.

Một khi chúng điên lên, đối với thành phố Hỗn Loạn, tuyệt đối là một đả kích không hề nhẹ!

“Ngay tức khắc triệu tập toàn thể binh lính, bất luận như thế nào, cũng phải ngăn không cho bọn họ vào thành!!”

Nghĩ vậy, La Hán nhanh chóng quyết định, bỗng nhiên trầm giọng hạ lệnh.

“Vâng.



Trong thoáng chốc, tất cả binh lính phòng thủ trong thành phố, biểu cảm đều cẩn thận nghiêm túc, nhanh chóng bắt đầu hành động.

Thấy bọn họ đều giương cung tên lên, bắt đầu nhắm bắn.

Mà lúc này, tổng quản Bạch Lân và Dương Võ thuộc quân trị an đã thu được tin tức, đám người kia đã đuổi đến nơi rồi.

Mắt thấy ngàn tên chiến sĩ Cuồng tộc kia đang đến thành trì mỗi lúc một gần, vẻ mặt La Hán đầy sát khí.

Chỉ cần đám chiến sĩ Cuồng tộc kia, bước vào phạm vi tầm ngắm, gã sẽ ngay lập tức hạ lệnh phóng tên.

“La Hán, người đừng kích động!”

Thấy thế, tổng quản Bạch Lân vội vàng chặn lại nói: “Tuy Cuồng tộc nghèo khó, nhưng mỗi người trời sinh đều là một chiến sĩ, không được khinh thường, nếu như đắc tội bọn họ, đến lúc đó cả tộc đến xâm lấn, thì sẽ cực kì bất lợi đối với thành phố Hỗn Loạn của chúng ta.



“Trước tiên cứ xem bọn họ có ý đồ gì đã.



Nghe thấy vậy, ánh mắt hung hãn của La Hán, lúc này mới khôi phục được sự bình tĩnh.

Tuy tính tình gã hung tàn, không biết nói đạo lí, nhưng cũng không phải là một người ngu muội và lỗ mãng.

“Đây là lãnh địa của Thành Phố Hỗn Loạn, nếu còn dám đặt chân tiến vào, đừng trách chúng ta đuổi cùng gϊếŧ tận!!!”

Ngay lập tức, La Hán bỗng nhiên trầm giọng hét lớn.

Ở dưới sự bao trùm của linh lực, mang theo một nguồn sóng âm mạnh mẽ truyền vọng ra ngoài.

Theo âm thanh vang lên, đám chiến sĩ Cuồng tộc đang bước nhanh về phía trước, ngay tức khắc ngừng lại.

Thấy một màn như vậy, nhóm binh thủ thành trên tường thành đang bày trí trận địa sẵn sàng đón quân địch, không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bởi lúc chiến sĩ Cuồng tộc phát điên, trước đó bọn họ đều nhìn thấy rồi.

Cái bộ dạng điên cuồng đó, giống như mãnh thú, thực khiến người ta tim đập chân run.

“Xem ra bọn họ còn biết điều!”

La Hán cười lạnh một cái, ánh mắt vẫn hiện lên sự hung hãn.

“Mở cửa thành.



Nhưng mà kế tiếp, một âm thanh nhàn nhạt lại khiến mặt hắn đầy sự kinh ngạc.

Giọng nói đó, hắn cũng không lạ gì, đó là lãnh chủ đại nhân của bọn họ, Lan Lăng Vương!

“Lãnh chủ sao lại ở cùng với chiến sĩ Cuồng tộc vậy?”

Nét mặt Bạch Lân bình tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi dâng lên một tia nghi ngờ.

“Chẳng lẽ bị đám chiến sĩ Cuồng tộc kia bắt cóc rồi sao?”

“Có cái rắm.



Vừa nghe thấy lời này, La Hán tức khắc tức giận nói: “Chủ nhân võ công cao siêu, sao lại có thể bị một đám kẻ điên kia bắt được!”

“Vậy tình huống trước mắt này….

Là như thế nào?”

Đám người Dương Võ, không khỏi khó hiểu nhìn nhau, do dự có nên mở cửa thành ra không.

Dù sao thì giọng nói cũng có thể ngụy trang, nếu như không phải là lãnh chủ, mà để đám chiến sĩ Cuồng tộc kia vào thành, thì hậu quả khó có thể gánh được.

Mà trong lúc họ hoang mang,

Dưới ánh trăng, một cơ thể màu đen đột nhiên bay lên không trung.

Ánh mắt của đám người Bạch Lân hơi ngưng lại, ngay tức khắc xác định được người đó, chính là lãnh chủ của bọn họ!

Lúc bay lên trên phía tường thành, cơ thể Lâm Lăng chợt ngưng lại, đứng trên không nhìn xuống đám người La Hán cùng Bạch Lân, nhàn nhạt nói:

“Các ngươi chậm chạp không mở cửa thành, là muốn trái mệnh lệnh của ta sao!”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người biến đổi, lập tức khom lưng hành lễ.

“Thuộc hạ không dám!”

“Các ngươi còn thất thần làm gì! Nhanh mở cổng thành đi.



Lập tức, mặt La Hán đỏ tía tai lớn tiếng nói.

Nghe thấy mệnh lệnh, những binh lính thủ thành không dám chậm trệ, chậm rãi mở cửa lớn kim loại của thành ra…
Bình Luận (0)
Comment