Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 226

Cái gì?

Phi Kỵ doanh đều bị diệt?!

Khi nghe tin này, không chỉ có bốn phó tướng trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Lữ Thương từ trước đến nay trầm ổn như tảng đá, giờ phút này lại có vẻ mặt khϊếp sợ.

"Các ngươi bị mai phục như thế nào?"

Lữ Thương mày rậm nhíu chặt, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Còn có chiến sĩ Cuồng tộc vừa rồi mới nói, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tên phi kỵ binh còn sống sót duy nhất, lập tức run rẩy đem toàn bộ quá trình đều nói ra tất cả. Lúc này nhớ lại đám chiến sĩ Cuồng tộc hung hãn kia, hắn ta vẫn còn sợ hãi.

Những tên kia, quả thực chính là mãnh thú!

"Hả? Chiến sĩ Cuồng tộc vận dụng cuồng hóa, vẫn không mất đi lý trí..."

Lữ Thương nhíu chặt hàng lông mày, lộ ra một tia nghi ngờ. Bốn gã phó tướng bên cạnh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Mọi người đều biết, trời sinh thể chất của chiến sĩ Cuồng tộc rất cường tráng, một khi tham chiến rất hiếu chiến, nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng. Đó chính là thể chất "cuồng hóa" bẩm sinh của bọn họ.Một khi biến thân thành cuồng chiến sĩ, tuy nói lực lượng tăng vọt, ý thức hoàn toàn mất đi, địch và ta đều không phân biệt được.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao, quân đội vương triều của đại lục Thương Khung, bài xích chiến sĩ cuồng tộc gia nhập vào quân đội.

Nhưng mà, lãnh địa Hỗn Loạn lại dám xây dựng một quân đoàn Cuồng Chiến, hơn nữa không hề giống như lời đồn.

Làm thế nào họ có thể làm được điều đó?!

Đối với việc này, Lữ Thương cùng với bốn phó tướng, đều có chút hoang mang.

"Xem ra trong quân đội lãnh địa Hỗn Loạn, cũng có người ngọa hổ tàng long."

Ánh mắt Lữ Thương hơi trầm xuống, lẩm bẩm nói: "không trách Lôi Hổ quân trong một đêm, thảm bại rút quân."

"Báo ——!" Đúng lúc này, lại có tham báo binh thúc ngựa chạy tới.

"Thống soái đại nhân, quân địch có được vũ khí là Linh Dương pháo, uy lực vô cùng khủng bố!"

Tham báo binh vẻ mặt nặng nề nói: "Quân ta thương vong trầm trọng, căn bản không có cách nào áp sát dưới thành, có cần ngay lập tức rút quân, rồi nghĩ ra đối sách mới hay không?"

Nghe vậy, sắc mặt Lữ Thương thâm trầm, trong đầu không có ý định rút quân.

Từ lúc thành phố Hỗn Loạn sử dụng Linh Dương Pháo, ông ta đã đoán trước được loại tình huống này.

Hiện giờ chiến tranh đã bắt đầu, nếu như rút quân, không thể nghi ngờ là cho thành phố Hỗn Loạn có cơ hội nghỉ ngơi.

Đến lúc đó lại một lần nữa công thành, như vậy binh lực sẽ tổn thất, sẽ không có ý nghĩa gì.

Làm sao bây giờ?

Trong lòng Lữ Thương tự hỏi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào tòa thành trì phòng thủ kiên cố như kim thang cách đó không xa.

"Dưới hỏa lực áp chế của Linh Dương Pháo, trèo lên tường thành công chiếm, đã không còn cách nào làm được."

Lữ Thương tâm niệm chuyển động gấp gáp, giọng nói trầm thấp nói, kế hiện giờ, chỉ có thể từ ngoài cửa thành, mạnh mẽ phá vỡ, từ đó cử binh xâm nhập vào."

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên quát một tiếng: "Bốn vị tướng nghe lệnh!"

"Có thần."

Lúc này sắc mặt bốn gã phó tướng khẽ rùng mình, bàn tay phải đặt ở chuôi kiếm bên hông.

"Bốn người các ngươi dẫn quân, hỏa tốc tới gần dưới thành, liên thủ công phá cửa thành!"

Ánh mắt Lữ Thương sắc bén, chợt quét về phía một gã trung niên pháp sư mặc trường bào màu đỏ bên cạnh.

"Ngươi dẫn đầu pháp sư doanh, thi triển tinh thần lực phòng ngự, trợ giúp quân của bốn vị tướng quân."

Nghe vậy, nhất thời tên hồng bào pháp sư kia đồng ý, gật đầu trịnh trọng nói: "Vâng, thống soái đại nhân!"

Pháp sư doanh bọn họ, tu vi của mỗi pháp sư đều trên cấp 6.

Hơn nữa số lượng chừng ba ngàn người, đội hình chống đỡ tinh thần lực phòng hộ, ngược lại có thể chống đỡ được trong thời gian ngắn khi Linh Dương pháo tấn công.

......

Ầm ầm!!!

Trên thành lầu, hai mươi khẩu Linh Dương Pháo hầu như không dừng lại.

Mỗi một pháo bắn ra ngoài, liền mất một ngàn tấm đá Linh Dương. Từ lúc khai pháo đến giờ, đã liên tiếp bắn bảy đợt. Tính ra, chừng một trăm bốn mươi viên pháo, tương đương với hơn mười vạn tấm đá Linh Dương.

Như vậy tiêu hao rất khổng lồ, cực kỳ khủng khϊếp. Nhưng mà hiệu quả cũng vô cùng khả quan.

Nhất là loại chiến tranh thủ thành nhìn từ trên cao xuống như này, hoàn toàn chiếm ưu thế trên chiến trường!

Đến giờ phút này, thành phòng quân của thành phố Hỗn Loạn, chưa từng hao tổn một binh một tốt.

Ngược lại, Hắc Vũ quân đoàn đã chết và bị thương vô số.

Tỷ lệ thương vong của hai bên, đối với quân chính quy của đế quốc này, không thể nghi ngờ là bị thương nặng cực kỳ nhiều!

"Quân xung phong bên kia lao ra với tốc độ rất nhanh!"

Bạch Lân một mực chú ý đến động tĩnh của quân địch, phát hiện bất thường trong doanh trại chúng.

Đã thấy một đám kỵ binh bọc thép, ở trong đại quân giống như một mạch nước ngầm màu đen, tốc độ cực kì nhanh mạnh mẽ mà ra.

Càng quỷ dị hơn, trên đỉnh đầu đám kỵ binh này lơ lửng một năng lượng che chắn khổng lồ như ẩn như hiện.

Nếu nhìn kỹ, liền có thể phát hiện bên trong kỵ binh, có ba ngàn pháp sư đang theo sát

Năng lượng che chắn khổng lồ trên bầu trời chính là tinh thần lực mà bọn họ phóng thích ra, ngưng tụ mà thành.

Đùng!

Đúng lúc này, một đạo hỏa diễm pháo, đúng lúc rơi xuống,

Pháo nổ tung, nhất thời năng lượng che chắn chấn động kịch liệt, trong hỏa diễm trùng kích, khơi dậy từng tầng năng lượng gợn sóng.

Nhưng mà rất nhanh, năng lượng che chắn lại khôi phục lại như bình thường, không vì như vậy mà sụp đổ.

"Chiêu này của thống soái đại nhân, quả nhiên có thể thực hiện được!"

Thấy thế, bốn gã phó tướng mắt sáng ngời, trên mặt nhất thời dâng lên vẻ hưng phấn.

Đi theo mấy ngàn hắc giáp kỵ binh, vẻ mặt vốn căng thẳng, cũng dần dần thả lỏng xuống.

Dù sao loại pháo kích khủng bố này, bọn họ vừa rồi đã tận mắt chứng kiến, cho dù trang bị kiên cố cỡ nào, cũng vẫn bị nổ đến tan xương nát thịt.

Cứ như vậy, dựa vào tinh thần lực phòng ngự của pháp sư doanh, đám bọc thép kỵ binh này không còn băn khoăn nữa, liền tăng roi thúc ngựa, tốc độ tăng lên không ít xông lên phía trước lần nữa.

"Vậy mà còn có một chiêu này, xem ra vị thống soái Lữ Thương kia rất có chiến lược."

Ánh mắt Lâm Lăng khẽ ngưng đọng, nhìn lộ tuyến tiến công của đám hắc kỵ binh kia, mục tiêu hiển nhiên là vị trí cửa thành.

Nếu như phá thành mà vào, vốn dĩ thành phố Hỗn Loạn chiếm ưu thế, sẽ không còn nữa!

Bạch Lân cũng ý thức được điều này, lúc này truyền lệnh nói: "Tập trung hỏa lực, tất cả Linh Dương pháo tấn công..."

"Không cần."

Nhưng mà hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên Lâm Lăng lại lên tiếng ngăn cản.

"Nếu như đem Linh Dương Pháo dùng để công kích bọn họ, với binh lực của quân ta, căn bản không cách nào ngăn chặn được quân địch, tình thế cũng sẽ không còn lạc quan nữa."

Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, trực tiếp nói ra quan điểm của mình.

Đối với việc này, hắn không khỏi âm thầm bái phục, vị thống soái Lữ Thương mưu lược kia.

Bất luận lựa chọn như thế nào, thành phố Hỗn Loạn đều sẽ gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan!

"Lãnh chủ đại nhân, xin hỏi ngài có diệu kế gì không?" Đối với hành vi của Lâm Lăng, Bạch Lân cũng không nghi ngờ phán đoán của hắn, vội vàng hỏi.

"Điều động năm khẩu Linh Dương Pháo là được, Linh Dương pháo còn lại tiếp tục áp chế quân địch tiến công."

Trong lúc Lâm Lăng di chuyển, linh quang trong đầu chợt lóe, rất nhanh đã có sách lược đối phó.

"Vâng!"

Bạch Lân trịnh trọng gật đầu, vội vàng đem mệnh lệnh truyền đạt xuống.

Năm khẩu Linh Dương Pháo có thuộc tính khác nhau đã được điều động, hướng về phía đám hắc kỵ binhđột nhiên tấn công...
Bình Luận (0)
Comment