Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 240

Tên này tuổi còn trẻ mà lại mạnh miệng như vậy!  

“Được, ta cũng muốn xem ngài muốn dùng vật liệu gì để mời được sư phụ của chúng ta.” Mặt học trò hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng trước mắt, giọng nói có vẻ rất khó chịu.  

Lúc này các Luyện Khí Sư ở đây cũng dừng việc đang làm lại. Ngay sau đó, từng ánh mắt sáng ngời đều phóng về hướng Lâm Lăng. Hiển nhiên hành vi của Lâm Lăng bị ngộ nhận thành xem thường kỹ thuật của bọn họ.  

Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không nhiều lời vô nghĩa. Hắn nhẹ nhàng lật tay qua, Tử Điện Lôi Trúc lập tức thoáng hiện.  

Xèo xèo ——!  

Chỉ thoáng chốc, từng tiếng sấm vang lên khe khẽ, một sức mạnh lôi đình hùng hồn dị thường cũng dập dờn lan tỏa.  

Tên học trò bên cạnh và những Luyện Khí Sư kia lập tức căng thẳng. Đối mặt với luồng năng lượng lôi đình đột nhiên bùng nổ này, bọn họ sôi nổi dẫn động linh khí, ngưng tụ ra một cái lồng phòng hộ ngoài thân thể.  

“Sức mạnh lôi đình thật mạnh, đây... Đây là thứ gì?”  

“Giống như cây trúc, ẩn chứa lôi điện, chẳng lẽ là Tử Điện Lôi Trúc!”  

Mọi người đưa ánh mắt kinh dị, nhìn chằm chằm vào Tử Điện Lôi Trúc trong tay Lâm Lăng, Luyện Khí Sư có kinh nghiệm nhiều hơn nhanh chóng nhận ra nó.  

“Cái gì? Đây là Tử Điện Lôi Trúc có độ cứng sánh ngang với Huyền Linh Thiết?!!”  

Trong nhất thời, mọi người lập tức ngạc nhiên chạy tới vây xem, trong mắt lập loè tia sáng nóng rực.  

Làm Luyện Khí Sư, trừ yêu thích đúc binh khí ra thì bọn họ còn một hứng thú, đó là sưu tập các loại bảo vật thiên địa quý hiếm.  

“Tiểu Bát, còn không mau đi mời sư phụ ra đây, nhất định ông ấy rất có hứng thú với cây Tử Điện Lôi Trúc này.”  

“Không sai, đã rất lâu ta không nhìn thấy sư phụ ra tay rồi.”  

Chỉ thoáng chốc, những Luyện Khí Sư đó mồm năm miệng mười, không ngừng thúc giục học trò trẻ tuổi.  

“Được rồi...”  

Lúc này tên học trò kia mới tỉnh táo lại từ kinh ngạc. Mà ngay khi hắn ta muốn xoay người, một tia sáng đột nhiên lao tới, xuất hiện trước mắt mọi người với tốc độ nhanh như tia chớp.  

Lâm Lăng tập trung nhìn lại, chỉ thấy người xuất hiện là một ông lão mặt đầy nếp nhăn. Tuy khuôn mặt nhìn già cả, nhưng quần áo trên người lại bị cơ bắp cường tráng làm căng chặt ra.  

Hơn nữa hiển nhiên ông lão đã vận dụng linh khí để thi triển ra thân pháp vừa rồi nên vẫn còn sót lại một luồng dao động năng lượng lôi đình nhàn nhạt.  

Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là Linh Đúc Sư Lôi hệ mà Lâm Lăng cần tìm kiếm - Đương gia của Linh Bảo Các, Triệu Côn.

“Cung nghênh sư phụ.”  

Nhìn thấy người tới, sắc mặt nhóm người luyện khí sư giật mình, lập tức khom mình hành lễ. Nhưng mà, Triệu Côn vẫn không để ý đến bọn họ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tử Điện Lôi Trúc trong tay Lâm Lăng.  

“Lão phu đoán không sai, quả nhiên là Tử Điện Lôi Trúc.”  

Triệu Côn trầm cười một tiếng, ngữ khí hơi hiện sự nghẹn ngào nói.  

“Nói vậy thì ngài chính là Triệu đại sư.”  

Lâm Lăng mỉm cười nói: “Lần này ta được sự ủy thác của người khác, đặc biệt lấy trúc này, muốn nhờ ngài giúp đỡ luyện một cây trường thương.”  

Nghe vậy, Triệu Côn lúc này mới di dời ánh mắt lên người Lâm Lăng. Lâm Lăng lúc này đang mặc y phục viện sinh của học viện Thiên Diễn.  
Bình Luận (0)
Comment