Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 245

“Lữ Dương!”  

Thấy rõ người này, ánh mắt của những người luyện khí sư ngay tức khắc hơi trầm xuống. Hiển nhiên là không xa lạ gì với thân phận của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.  

“Lữ thiếu gia, đây là phòng luyện khí, ngươi không thể tự tiện xông vào.”  

Lúc này, một học trò mặc kệ sự ngăn lại của người đàn ông đầu hói, sắc mặt đỏ au đi về phía cửa. Khi thấy Lữ Dương đã tiến vào hẳn phòng luyện khí, người đàn ông đầu hói kia cũng không ngăn lại nữa. Bàn tay to của hắn hơi nới ra, theo sự áp chế năng lượng, bước chân của người học trò lập tức lảo đảo, ngã quăng ra, bổ nhào về phía trước. Người đàn ông đầu hói khinh thường nhìn tên học trò kia một cái, chợt cung kính đứng sau lưng Lữ Dương.  

“Thằng nhãi Lữ gia kia, ngươi rốt cuộc là có hiểu quy củ hay không!”  

Ánh mắt Triệu Côn hơi trầm xuống, tức giận nói: “Nơi này là Linh Bảo Các của ta, không phải là học viện Võ Lăng của các người!”  

Đối với tiếng gầm đó, Lữ Dương lại không hề để ý. Hắn ta hơi mỉm cười, ngữ khí không có thành ý nói: “Xin lỗi, vừa rồi ở bên ngoài cảm ứng được nơi này có năng lượng dao động.”  

“Bởi vì tò mò, cho nên nhịn không được tự tiện tiến vào quan sát một chút, vẫn mong Triệu đại sư đừng trách ta.”  

Nghe vậy, Triệu Côn hừ lạnh một tiếng. Đối với lời nói có lệ của Lữ Dương, trong lòng ông vẫn khó tiêu hóa nổi. Nếu không phải phụ thân của tên này là sư phụ của học viện Võ Lăng, do thân phận có chút đặc thù, nếu không tên này đã sớm bị Triệu Côn dùng một chưởng lôi đình đánh bay ra ngoài rồi.  

Khóe miệng Lữ Dương hơi có ý cười, ánh mắt nhìn về phía trường thương Tử Trúc trong tay ông.  

“Một cây thương tốt!”  

Hắn cẩn thận đánh giá, sâu trong ánh mắt hắn dâng lên một sự tham lam nóng rực lần thứ hai.  

“Triệu đại sư, xin hỏi thương này, là binh khí mới người vừa đúc sao.”  

Ánh mắt Lữ Dương chớp động, tò mò hỏi.  

Vừa nghe thấy câu chuyện chuyển về đề tài trường thương Tử Trúc, tâm tình của Triệu Côn, rõ ràng hòa hoãn đi chút ít.  

“Không sai, đây đúng là tác phẩm kiệt xuất nhất của lão phu những năm gần đây.”  

Triệu Côn gật đầu, tay nắm trường thương Tử Trúc, càng thấy vừa lòng.  

“Nếu đã như vậy, đúng lúc hai ngày tới có cuộc thi Bách Viện, ta đây đang thiếu một cây trường thương thuận tay đó.”  

Lông mày Lữ Dương cong lên vẻ mặt tự tin mỉm cười nói: “Nếu như Triệu đại sư có thể bán cây thương này cho ta, đến lúc đó ở trong cuộc thi ta có thể khiến cho bảo khí này được dùng một cách rực rỡ nhất!”  

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Côn hơi trầm xuống, sao ông lại không nhìn ra tên Lữ Dương này đã nhìn chúng trường thương rồi chứ!  

“Thật ngại quá, đây là binh khí đã có chủ nhân rồi, lão phu chỉ là luyện đúc thay mà thôi.”  

Triệu Côn trầm cười một tiếng, không chút khách khí lập tức cự tuyệt.  

“Vậy sao?!”  

Sắc mặt Lữ Dương hơi giật mình, lúc đang muốn hỏi là ai, thì một thân hình trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở cánh cửa. Người này không thể nghi ngờ, chính là Lâm Lăng.  

“Xảy ra chuyện gì vậy?”  

Nhìn thấy bên trong hỗn loạn vô cùng, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một sự kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment