Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 27

“Học viện Thiên Diễn sao? Rất hợp ý ta.”

Lâm Lăng nhìn bùa truyền âm trong tay, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười.

Ban đầu hắn đã có ý muốn đến học viện Thiên Diễn rồi, mà bây giờ không những có thể lấy tiền, mà còn có thể đạt được điều mình mong muốn, xem như một công đôi việc.

Chẳng qua, có lẽ nhiệm vụ này cũng không nhẹ nhàng gì cho lắm.

Dù sao trong học viện Thiên Diễn có vô số cao thủ, muốn gϊếŧ người ở nơi đó thì độ nguy hiểm sẽ không thấp.

“Cho dù thế nào thì hiện giờ kiếm tiền mới là quan trọng nhất.” Lâm Lăng khẽ nhấp môi, hơi điều chỉnh suy nghĩ của mình.

Huống chi còn có một cấp trên xinh đẹp, công việc này cũng thật khiến người ta thích thú.

Dưới màn đêm, cơn mưa càng lúc càng lớn, thậm chí còn đi kèm với tiếng sấm ầm ầm ầm, sấm chớp đan xen.

Lâm Lăng bước đi trên con phố, nhưng không lập tức trở về Triệu phủ mà dẫn lũ Công Phu Tiểu Dăng đi vào phòng thuê.

Sau khi rửa mặt qua loa một chút, Lâm Lăng đóng tất cả cửa sổ trong phòng lại.

Sau khi đã xác định không có ai đang âm thầm nhìn trộm thì hắn mới bắt đầu lấy thanh kiếm trong đá ra.

Trước đó khi ở Luyện Khí phường, bởi vì trong túi không có đủ tiền nên hắn không thể chống lại thú linh trong mảnh kiếm gãy bị phong ấn này, nhưng giờ thì khác.

Tay phải của Lâm Lăng nắm lấy chuôi kiếm, dùng rất ít lực, nhưng cũng giống như lần trước, chỉ cần mảnh kiếm gãy này cắm vào khe đá thì không thể rút ra được nữa.

“Bing, xin hỏi ký chủ có muốn giải khóa không?” Hình như đã nhận ra ý đồ của Lâm Lăng, tiếng nói của hệ thống chợt vang lên.

“Có.” Lâm Lăng không chút do dự mà gật đầu và nói.

“Bing, thành công giải trừ phong ấn, trừ đi năm vạn lượng.”

Chỉ thoáng chốc, Lâm Lăng lập tức nhận ra một dao động rất nhỏ trên phù văn thẻ vàng, hiển nhiên đã bị hệ thống nuốt lấy năm vạn lượng.

Nhưng hiện giờ hắn đã có được tài sản hai ngàn vạn, năm vạn lượng nhỏ bé giống như chín con trâu mà mất có một sợi lông vậy.

“Hệ thống, ta muốn mở ra phòng ngự linh hồn trước.”

Hồi tưởng lại sự tồn tại của thú linh đáng sợ kia, Lâm Lăng vẫn còn sợ hãi, cảm thấy mình nên chuẩn bị sẵn sàng rồi mới rút kiếm.

“Bing, đã mở ra hệ thống phòng ngự linh hồn cho ký chủ.”

Ngay sau đó, trong thẻ của Lâm Lăng lại bị trừ thêm mười vạn lượng.

Sau khi đã làm xong chuẩn bị an toàn thì Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, dùng sức hút mạnh một cái.

“Keng!” Một tiếng vang trong trẻo vang lên, mảnh kiếm gãy trong tay hắn được dễ dàng rút ra khỏi khe đá.

Xèo ——!

Trong phút chốc, sát khí màu đen khủng bố nồng nặc cũng theo đó mà bùng nổ!

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, luồng khí đen đã hoàn toàn bao trùm cánh tay Lâm Lăng, sau đó nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.

“Rống!”

Mà ngay vào giây tiếp theo khi luồng khí đen tỏa ra, tiếng gầm gừ thô bạo của hung thú cũng đột nhiên nổ vang trong đầu Lâm Lăng.

Tiếng thú gầm khủng bố làm trái tim Lâm Lăng chấn động mạnh, cảm giác này còn làm rung chuyển lòng người hơn cả tiếng sấm sét bên ngoài.

Do lần này đã mở phòng ngự linh hồn ra sẵn nên Lâm Lăng không kinh hoảng như lúc trước nữa.

Hắn cố ổn định tinh thần lại, sẵn sàng đối đầu với sự xâm nhập của con thú linh kia.

Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu bò trên vai hắn như cảm nhận được luồng khí đen nguy hiểm kia nên lập tức thoát khỏi thân thể Lâm Lăng.

Chúng đưa ánh mắt đề phòng mà hung ác nhìn chằm chằm vào mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Lăng.

Nhưng vì không có mệnh lệnh của Lâm Lăng nên chúng cũng không làm ra bất cứ hành động nào.

Cứ như vậy, sau khi luồng khí đen hoàn toàn bao lấy thân thể Lâm Lăng, hắn đột nhiên cảm thấy có cái gì đó chui vào trong đầu.

Cùng lúc đó, tiếng thú gầm nóng nảy như đang truyền ra từ trong thân thể hắn.

“Đã xâm lấn rồi sao?”

Trái tim Lâm Lăng run rẩy, lập tức tập trung tinh thần quan sát bên trong.

Tu vi của hắn đã đạt tới pháp sư cấp 2, sức mạnh tinh thần mang theo kỹ năng bên trong thân thể.

Rất nhanh, Lâm Lăng đột nhiên phát hiện ra một cụm sương đen trong huyệt Thiên Linh – Nơi vốn là điểm chứa đựng sức mạnh tinh thần.

Lúc này đoàn sương đen đang mấp máy với một tốc độ quỷ dị, dần dần hình thành dáng vẻ của một con thú linh, toàn thân đen nhánh, nhìn giống như Ma Long.

Tuy Ma Long chỉ là hư ảnh, nhưng trên người nó lại lượn lờ một khí tức cuồng bạo cực đoan, hung hãn khủng bố, giống như một con quái thú khổng lồ thời viễn cổ đến từ vực sâu!

Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng thầm giật mình, hắn không ngờ trong mảnh kiếm gãy này lại đang phong ấn một thú linh đáng sợ như vậy!

Sau khi linh thể của Ma Long hiện ra, hai con mắt màu đỏ tươi lập tức nhắm thẳng vào Lâm Lăng đang trong trạng thái linh hồn, trong mắt thú tràn ngập sự khát máu không cách nào che giấu.

“Rống ——!”

Ngay sau đó, Ma Long rít gào nhằm phía linh hồn của Lâm Lăng.

Cái miệng rồng dữ tợn kia mở ra, muốn cắn nuốt lấy hắn!

“Kiểm tra ra ký chủ sắp bị thú linh xâm nhập, mở ra hệ thống phòng ngự linh hồn.” Nhưng đúng lúc này, tiếng nói lạnh nhạt của hệ thống lại vang lên.

Ngay sau đó, một nhà giam màu xanh biếc đột nhiên hiện lên, trực tiếp nhốt Ma Long vào trong đó, mặc cho nó giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi.

“Chỉ là một nhân loại nhỏ bé mà còn muốn giam cầm ta, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!” Ma Long truyền ra một ý niệm, tuy không phải là ngôn ngữ nhân loại, nhưng linh thức của Lâm Lăng vẫn nghe hiểu hàm ý kiêu căng trong đó.

Nó vốn là một Long tộc kiêu ngạo khó thuần phục, mới ra khỏi phong ấn mà giờ lại bị một nhà giam khác nhốt lại.

Nó có thể cam tâm hay sao? Ma Long lập tức đâm trái đâm phải bên trong nhà giam.

Nhìn con Ma Long hung hãn như thế, Lâm Lăng âm thầm may mắn, cũng may có hệ thống phòng ngự linh hồn, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng.

“Phanh phanh phanh!!” Tiếng va chạm nặng nề không ngừng truyền ra, Ma Long liên tục rống giận, cứ tông mạnh hết lần này đến lần khác, muốn phá vỡ giam cầm.

Nhưng sức mạnh của hệ thống hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của nó, nó không thể làm lay động nhà giam chút nào cả.

Mà càng làm Ma Long cảm thấy hoảng sợ chính là, nhà giam bắt đầu co rút lại, dao động năng lượng khủng bố tỏa ra kia như có xu thế đánh tan nó đi!

Cảm nhận được sinh mệnh đang bị uy hϊếp, Ma Long lập tức trở nên càng nóng nảy, thậm chí biểu hiện ra sợ hãi cùng cực.

Nó vốn nghĩ đây chỉ là một nhân loại nho nhỏ, có thể dễ dàng cướp lấy thân thể hắn, không ngờ lần này lại đá trúng một tấm ván sắt!

“Hỡi nhân loại hùng mạnh, xin đừng gϊếŧ ta.” Sau khi nhà giam càng lúc càng nhỏ, Ma Long đã bắt đầu sợ hãi, không va chạm khắp nơi nữa mà mở miệng nói tiếng người.

“Còn biết nói tiếng người, xem ra chỉ số thông minh cũng không thấp.” Lâm Lăng hơi kinh ngạc, sau đó lạnh lùng nói: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi phải trở lại mảnh kiếm gãy kia, nếu không ta có thể làm ngươi hoàn toàn biến mất.”

“Được.” Nghe thấy yêu cầu của Lâm Lăng, Ma Long vội vàng gật đầu.

Lúc này, nó đâu còn chút kiêu ngạo uy nghiêm nào của Long tộc, hoàn toàn đã xem Lâm Lăng là cường giả nhân loại có thực lực cao hơn nó.

“Giải trừ phòng ngự.”

Tiếng nói vừa dứt thì nhà giam cũng lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, Ma Long cũng biến thành một luồng sương đen, rời khỏi cơ thể của Lâm Lăng rồi chui trở về mảnh kiếm gãy kia lần nữa.

Nhìn thấy nguy cơ đã được hóa giải, Lâm Lăng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật ra vừa rồi hắn cũng rất hoảng loạn.

Dù sao Long tộc cũng là một loài thú hung ác thời viễn cổ, nổi tiếng là cực kỳ hung hãn và hùng mạnh.

Cho dù hiện giờ rơi vào hoàn cảnh trở thành một thú linh, nhưng chỉ sợ nó vẫn có thể tiêu diệt hắn chỉ trong nháy mắt.

Cũng may có loại BUG như hệ thống tồn tại nên hắn cũng không có chút nguy hiểm nào.

“Cường giả nhân loại, chỉ cần đừng cắm Phệ Long Kiếm trở vào Thiên Vẫn Thạch thì ta bằng lòng thần phục ngài và trở thành khí linh.” Ma Long sợ lại bị phong ấn trong không gian không thấy ánh mặt trời kia, tiếng khẩn cầu của nó lập tức vang lên trong đầu Lâm Lăng.

Lâm Lăng hơi giật mình, hiện giờ thú linh còn có thể tiếp tục giao lưu với mình.

“Phệ Long Kiếm này có lai lịch thế nào?” Lâm Lăng nhịn không được mà dò hỏi: “Còn nữa, sao ngươi lại bị phong ấn?”
Bình Luận (0)
Comment