Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 297

Lâm Lăng đạp hai chân xuống mặt đất và phi thẳng lên mái nhà. Chợt ánh mắt hắn nhìn về phía di tích viễn cổ ở phía xa kia. Chỉ thấy một bức màn ánh sáng khổng lồ không có điểm cuối đang di chuyển chậm rãi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.  

“Thời gian không còn nhiều lắm, phải nhanh chóng tìm thấy vật ấy có thể mở bí địa.”  

Lâm Lăng cúi đầu, nhìn thoáng qua thạch thể hình thoi trong tay mình, hiển nhiên không có ý muốn từ bỏ.   

Nói xong, cơ thể hắn khẽ động, nhanh chóng lao đến di tích Viễn Cổ hướng đông bắc.   

Cứ như vậy, Lâm Lăng căn cứ theo sự dao động phù văn lập lòe của thạch thể hình thoi. Cho dù bên trong thạch điện bên cạnh, cứ chốc lát lại truyền ra tiếng vui mừng hoan hô tìm được bảo vật.   

Lâm Lăng cũng không phân tâm mà để ý tới.  

Ước chừng sau nửa canh giờ.  

Lâm Lăng dựa vào sự dẫn đường của thạch thể hình thoi, cuối cùng cũng đến đích. Nơi này hẳn là mảnh đất trung tâm di tích Viễn Cổ.  

Trong tầm mắt, một tòa thạch điện cổ xưa cực kỳ khổng lồ giống như đứng đầu các điện còn lại, ở vị trí trung ương giữa vô số những cung điện khác!  

Tòa thạch điện này, ngoài điện sớm đã tụ tập đông đảo những dáng người. Những người này, ngoài người dự thi có được thạch thể hình thoi ra, những tên khác hiển nhiên là đã phát hiện huyền cơ trong đó nên cố ý chờ ở đây.  

Liếc mắt nhìn một cái, bóng người chi chít ước chừng hơn trăm người. Đến lúc đó nếu như mọi người cùng ùa vào giành giật, viễn cảnh cạnh tranh kịch liệt kia tất nhiên là không thể tránh khỏi!   

Nhưng, cửa kim loại của thạch điện đóng chặt, lại thấy bên trên có vô số vết đao kiếm chém vào.   

Nghĩ là vừa rồi, đều bị những người này tàn phá, nhưng nó vẫn cứng cáp không bị làm sao.  

“Nếu mọi người đều cố ý tụ tập tại đây, vậy ta đây sẽ làm người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.”  

Lúc này, một thanh niên áo trắng đi đến trước cửa thạch điện.  

Ánh mắt hắn ta sắc bén, quét về phía mọi người ở đây nói: “Theo ta phỏng đoán, muốn mở cửa này, cần phải tập hợp tất cả chìa khóa, cũng chính là thứ này.”  

Nói xong, hắn ta khẽ giơ tay lên, lấy ra một thạch thể hình thoi trong túi trữ vật.   

Hình dạng của nó giống y như đúc với khối của Lâm Lăng, khác biệt duy nhất là phù văn huyền ảo, kì dị khắc trên nó hơi có chút không giống lắm.  

Thấy thế, sáu người dự thi trong đám người, ngay lập tức giật mình, nhìn khối thạch thể hình thoi trong tay thanh niên bạch y kia, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.  

Không hề nghi ngờ, trên người bọn họ cũng có món đồ đó. Bởi vì trước đó chỉ căn cứ vào sự chớp động mạnh yếu của phù văn mà đến đây, không nghĩ tới hòn đá này không hề có tác dụng này lại là chìa khóa mở cơ quan!  

Giờ phút này nghe thấy những lời của thanh niên áo trắng nói như vậy, trong mắt bọn họ bừng tỉnh, lập lòe dâng lên một sự nóng rực. Nhưng vì bảo đảm chìa khóa bí mật không bị những người khác cướp đi, sáu người trong đám đó đều tạm thời lựa chọn im lặng.  

“Ắt hẳn mọi người đều biết, không gian chiến trường Viễn Cổ, tồn tại một quầng sáng khổng lồ, cứ một khoảng thời gian là sẽ thu nhỏ lại phạm vi.”  

Nhìn thấy sự thờ ơ của những tên có được chìa khóa bí mật, ánh mắt thanh niên áo trắng hơi nhíu lại.
Bình Luận (0)
Comment