Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 299

Chỉ cần mọi người cùng lấy ra, là có thể biết ngay thôi.   

Nghe vậy, sáu người dự thi không chút chậm trễ duỗi tay sờ vào túi trữ vật, trong tay mọi người dần hiện ra một khối thạch thể hình thoi.  

Rồi sau đó, người thanh niên áo trắng ôm một tâm thế thử xem sao, bắt đầu tụ lại thạch thể hình thoi với nhau. Có điều kết quả giống y như hắn phỏng đoán, còn thiếu một cái nữa mới có thể tạo thành một chiếc chìa khóa chỉnh tề.  

Thấy thế, sáu người còn lại đều hơi kinh ngạc.   

Làm cả nửa ngày cuối cùng thiếu mất một khối! Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?   

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không khí tựa như lập tức trở nên có chút xấu hổ.  

“Quầng sáng co lại, ít nhất cũng phải mất một canh giờ mới đến được nơi đây, chúng ta cứ tiếp tục chờ xem.”  

Người thanh niên áo trắng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn phía đám người xung quanh, mỉm cười đề nghị nói.  

“Đành vậy.”  

Sáu người liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt rất là tiếc nuối gật đầu.  

Cục diện hiện giờ chỉ có thể lựa chọn ngồi chờ tại chỗ, nếu không cứ rời đi, cái người có khối thạch thể hình thoi còn lại kia mà đi tới thì chẳng phải là bỏ lỡ thời cơ rồi sao?  

“Thật đáng tiếc, thế mà lại còn thiếu một khối nữa.”  

Ở phía sau đám người, Lôi Mông lắc đầu thầm than một tiếng. “Cũng không biết tên nào có được nó.”  

Bên cạnh, khóe miệng Lâm Lăng nhẹ nhàng nhếch lên, cười nhạt nói: “Cái tên đó chính là ta?”  

“Ta sao?”  

Nghe thấy những lời này, Lôi Mông bỗng sửng sốt.  

Chợt hắn rất nhanh phản ứng lại, ánh mắt vui sướng nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hưng phấn nói: “Lão đại, khối chìa khóa bí mật kia ở trên người ngươi sao?!”  

Nghe vậy, đám đông người sự thi mắt sáng ngời lên. Trong lúc nhất thời, từng ánh mắt đều phóng về phía Lâm Lăng, trong mắt xuất hiện lên ý mừng như điên!  

“Chiếc chìa khóa bí mật cuối cùng ở trên người hắn ta sao?”  

“Chúng ta quá may mắn rồi!”  

Hơn trăm ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Lăng, tiếng động vui mừng dâng lên hết đợt này đến đợt khác.  

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Lăng cũng cảm thấy không cần thiết giấu giếm nữa.  

“Ta đi trước một bước, đợi lát nữa gặp lại ở trong kia nhé.”  

Hắn vỗ vai Lôi Mông một cái, sau đó bình tĩnh đi đến hướng cửa thạch điện, đứng ở cạnh đám người thanh niên áo trắng.  

“Ngươi cũng có loại thạch thể hình thoi này sao?”  

Trong lòng thanh niên áo trắng áp lực và kích động, nhìn Lâm Lăng dò hỏi.  

Biểu cảm của Lâm Lăng nhàn nhạt, cũng không nói nhiều nữa, bàn tay nhẹ nhàng giơ ra, chiếc chìa khóa đó thoáng hiện ra trong tay hắn.  

Thấy thế, ánh mắt mọi người chớp động, nhìn chằm chằm thạch thể hình thoi trong tay Lâm Lăng, tất cả đều có vẻ mặt cuồng nhiệt.
Bình Luận (0)
Comment