Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 339

Bên ngoài, quảng trường trung tâm của thành Vũ Lăng.  

Từng bóng người chật vật hiện lên. Những người trẻ tuổi này, tất cả đều là người dự thi của chiến trường Viễn Cổ.  

Bởi vì cuộc chiến xếp hạng sắp bắt đầu mà bọn họ vẫn chưa gom đủ mười tấm Linh Phù Ấn, nên đã bị truyền tống ra khỏi không gian.  

Những đạo sư và các viện trưởng của các học viện vẫn một mực chờ ở đây, thấy bọn họ bước ra thì lập tức tiến lên kiểm tra số lượng người.  

Nhưng khi phát hiện danh sách thành viên thiếu mấy người, bọn họ lại không biết nên buồn hay nên vui. Bởi vì tình huống này, chỉ có hai khả năng.  

Thứ nhất, số người đó đã đạt tư cách tham gia thi đấu tuyển chọn vẫn ở lại chiến trường Viễn Cổ như cũ, chuẩn bị cho cuộc chiến xếp hạng tiếp theo. Mà khả năng thứ hai, chính là đã bị những người dự thi khác giết chết, thi thể vĩnh viễn nằm lại chiến trường Viễn Cổ.  

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.  

Bất luận là vị đạo sư hay viện trưởng nào, cũng muốn nghiêng về khả năng thứ nhất. Nhưng mà họ lại chính là người hiểu rõ thực lực viện sinh của học viện mình, giờ đây họ chỉ biết im lặng rồi thầm thở dài trong lòng.  

Lúc này, giữa đám người trong quảng trường, một bóng người xinh đẹp màu xanh lam bị truyền tống ra ngoài. Người này chính là Triệu Ngọc Nhi. Nàng nhìn khung cảnh xung quanh mà sắc mặt có chút ảm đạm. Chỉ thiếu một tấm Linh phù ấn nữa là nàng có thể hoàn thành mục tiêu rồi.  

Hàng răng đều đặn trắng tinh của Triệu Ngọc Nhi khẽ cắn vào đôi môi đỏ hồng, thật không cam lòng!  

"Không!!!"  

Ngay sau đó, lại có mấy viện sinh của học viện Thiên Diễn cũng đồng thời truyền tống ra ngoài.  

Ánh mắt nhạy bén của Ứng Nguyên Tử lập tức phát hiện ra đám người Triệu Ngọc Nhi. Ông lập tức bước nhanh tới, tầm mắt hơi quét qua thầm kiểm tra nhóm người, ở đây tổng cộng có sáu người. Trong đó, không có bốn huynh đệ Lâm Lăng, Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc  

"Rất tốt, đều không có bị thương." Thấy thế, Ứng Nguyên Tử thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui mừng.  

"Ứng huynh, huynh vui mừng quá sớm không vậy, đội của huynh còn thiếu bốn người."  

Lúc này, lão già hói đầu bên cạnh cười gằng một tiếng, nói: "Bọn họ sống chết không rõ, mà huynh còn ở đây nói tốt lắm sao?"  

"Ta biết."  

Ứng Nguyên Tử khẽ vuốt râu bạc, vẻ mặt tự tin cười nhạt nói: "Nếu là người khác có lẽ lão phu sẽ có chút lo lắng, nhưng mà nếu là bốn huynh đệ bọn họ thì không sốt sắng chi nữa."  

Bốn huynh đệ bọn họ?  

Nghe vậy, lão già đầu hói có chút tò mò, nhịn không được hỏi: "Bọn họ là ai?"   

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Ứng Nguyên Tử cười nói một tiếng, ra vẻ thần bí trả lời.  

"Được, vậy ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là bốn viện sinh nào lại có thể làm cho huynh có lòng tin như thế." Lão già đầu hói nở nụ cười quái quỷ, ý lão chính là muốn xem xem lát nữa mình có thể cười dạo Ứng Nguyên Tử đến cỡ nào.  

Chuyện này cũng không làm Ứng Nguyên Tử bận tâm quá nhiều, ông chợt cảm nhận được cái gì trên trời, hơi đưa mắt lên nhìn.  

Bừm——!  

Chỉ thấy một chùm sáng rực rỡ bỗng dưng vọt thẳng lên giữa bầu trời. Sau đó chùm sáng đó mạnh mẽ phân tách giữa không trung, hóa thành từng điểm ánh sáng nhỏ, thêu dệt nên một  màn sáng.  

Trên màn sáng có đủ bóng người chớp nhoáng, phản chiếu ra hình ảnh chiến trường Viễn Cổ. Địa điểm chính là khu vực chiến đài của vùng trung tâm.  

"Mau nhìn xem, hình như những người trên màn sáng đều là những người dự thi vừa đạt tới tư cách thăng cấp."
Bình Luận (0)
Comment