Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 390

“Hiện tại ta không hưởng thụ nổi tiếng đàn của ngươi!” Lâm Lăng thản nhiên cười, trực tiếp vận khởi linh lực để phong bế hai lỗ tai.  

Trên đài chiến đấu này, hắn sẽ không cho rằng đối phương có nhã hứng mà cố ý đàn một khúc để mình hưởng thụ.  

Lấy công pháp của học viện Cầm Linh, trong tiếng đàn này nhất định có ẩn chứa sát khí!  

Chỉ trong chớp mắt, linh lực trong cơ thể Lâm Lăng được vận chuyển lên tới cực hạn, ngoài thân đột nhiên ngưng tụ ra một cái lồng linh khí hộ thể.  

Lâm Lăng không động chuyển bước chân, nhưng trường thương Tử Trúc trong tay đột nhiên run lên, sức mạnh lôi đình mãnh liệt lập tức vang lên ‘Bùm bùm’ rồi tràn ngập ra.  

Nhưng khi đang muốn phát khởi thế công, Lâm Lăng lập tức giật mình, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, không hiểu sao cái lồng linh khí hộ thể trên người lại xuất hiện những vết rạn nhàn nhạt dưới sự bao phủ của tiếng đàn!  

Quả nhiên tiếng đàn này có quái lạ!!

Trên đài chiến đấu tầng thứ sáu, tiếng đàn lượn lờ, khi thì mềm nhẹ, khi lại cứng rắn.  

Những vết rạn nhàn nhạt trên cái lồng linh khí hộ thể trên người Lâm Lăng nhanh chóng lan tràn dưới sóng âm quanh quẩn này.   

Bởi vậy có thể thấy được, thế công võ học của Cơ Sương được ẩn chứa trong tiếng đàn.  

Có tiếng nhưng vô hình, quỷ dị đến cực điểm!  

Lâm Lăng không di chuyển bước chân, trường thương trong tay cũng không liều lĩnh mà phát động công kích.  

Lấy số lượng vết rạn bên ngoài lồng linh khí hộ thể, chỉ sợ còn chưa đến gần Cơ Sương thì cái lồng đã hoàn toàn hỏng mất, đến lúc đó không chừng còn bị đánh ngược lại đến trở tay không kịp.  

Linh lực trong cơ thể Lâm Lăng lập tức vận chuyển, không ngừng rót cuồn cuộn vào lồng linh khí, nhanh chóng sửa chữa những vết rạn kia.  

Nhưng chăm chăm phòng thủ thì không thể nhìn ra đặc điểm công kích của đối phương.  

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng trực tiếp bỏ đi linh khí đang phong bế hai lỗ tai. Sức mạnh tinh thần hùng mạnh cũng đột nhiên lao ra, cẩn thận cảm ứng tiếng đàn quanh quẩn trong không khí.  

Vừa nghe tiếng đàn, Lâm Lăng lập tức kinh ngạc trầm trồ, tài năng cầm thuật của Cơ Sương thật sự rất tinh vi.  

Toàn bộ quá trình đàn tấu gần như không tạm ngừng giây nào. Khúc nhạc lượn lờ bên tai uyển chuyển du dương giống như tiếng nước chảy róc rách, tươi mát dễ nghe.  

Trong lúc yên lặng lắng nghe, Lâm Lăng nhạy bén nhận ra tâm trí vốn cảnh giác nghiêm ngặt của mình dần xuất hiện buông lỏng, mơ hồ có cảm giác bị cuốn vào tiếng đàn tuyệt diệu này.  

“Tiếng đàn thật quái lạ, còn có thể ảnh hưởng đến ý thức!”  

Trong lòng Lâm Lăng hơi phát lạnh, nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh tinh thần, càng thêm đề phòng.  

Trải qua dò xét, tuy Lâm Lăng vẫn cái biết cái không đối với thế công cầm thuật, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì.  

Dưới sự bao trùm của sức mạnh tinh thần, hắn có thể phát hiện, mỗi một âm thanh mà dây đàn bắn ra đều ẩn chứa dao động linh lực.  

Khi nốt nhạc chồng lên nhau hoặc biến ảo đều hình thành một loại sóng âm quỷ dị cực đoan. 
Bình Luận (0)
Comment