Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 420

La Hán cười lạnh một tiếng, chợt quát lên: “Người đâu, mau lột toàn bộ quần áo trên người hai tên này xuống!”  

“Tuân lệnh, La tướng quân!”  

Nghe thấy mệnh lệnh, một trăm binh lính thủ thành xung quanh lập tức vây lại, ai nấy đều mang vẻ mặt hung hãn.  

“Hỗn láo, các ngươi dám bất kinh với lãnh chủ đại nhân sao?!”  

Hai mắt Tiểu Bạch giật giật, tức giận phun ra ngôn ngữ nhân loại.  

“Đã tới lúc này rồi còn dám ăn nói ngông cuồng sao, đúng là chán sống rồi!”  

Trong mắt La Hán tức giận kích động, lạnh lùng nói: “Còn thất thần làm gì, bắt lấy bọn họ!”  

Thoáng chốc, binh lính thủ thành xung quanh giống như vuốt ưng bắt mồi, lao về phía Lâm Lăng và Tiểu Bạch.  

Uỳnh--!  

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, một cỗ linh lực vô hình cường đại quét qua, trực tiếp chấn động binh lính thủ thành liên tục lùi lại phía sau.  

Sắc mặt của đám binh lính thủ thành đột nhiên thay đổi, năng lượng dao động mạnh mẽ như thế không phải thứ bọn họ có thể chống lại được.  

“Võ giả cấp tám!”  

Hai tròng mắt La Hán híp lại, hiển nhiên cũng không nghĩ tới tên “lãnh chủ giả” này lại có thực lực cường đại như thế.  

Kẻ thù cấp độ này, chỉ có gã tự mình tới đánh được!  

Gã bước ra một bước, một cỗ linh lực dao động vô cùng cuồng bạo phát từ trong cơ thể.  

Cùng lúc đó, một thanh trường đao răng cưa xuất hiện trong tay gã, tản ra sát khí lạnh thấu xương!  

Đám người xếp hàng xung quanh lập tức như chim sợ cành cong, tứ tán chạy đi!  

“La Hán, ngươi có biết ngươi đang làm gì không!”  

Đối với biến cố đột nhiên phát sinh này, trong lòng Lâm Lăng cực kỳ hoang mang, cũng có chút tức giận.  

Hắn lạnh mặt nói: “Lấy Ngọc Giản ra, liền biết thật hay giả!”  

Nghe được lời này, La Hán càng không kiêng nể gì nở nụ cười.  

“Không nghĩ tới hàng giả như ngươi thế mà còn biết đến Ngọc Giản của lãnh chủ đại nhân, quả nhiên là không đơn giản!”  

La Hán lạnh lùng cười, bàn tay khẽ lật, Ngọc Giản màu đỏ tươi lại bị lấy ra lần nữa.  

Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng tụ, ánh sáng trên phù văn Ngọc Giản ảm đạm, không có tỏa ánh sáng như trước kia.  

“Sao lại thế này?!”  

Lâm Lăng nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi có chút kịch liệt.  

Tình huống như vậy, chẳng trách La Hán nghĩ rằng mình đang giả mạo.  

“Chẳng lẽ là Ngọc Giản bị trục trặc?”  

Vừa nghĩ tới, Lâm Lăng cảm thấy khả năng này hiển nhiên rất cao.  

“Ngươi đi gọi Bạch Lân qua đây.”  

Lâm Lăng lạnh lùng nói.  

“Cho ngươi chút mặt mũi, lại tự cho mình thực sự là lãnh chủ sao!”  

Nhưng mà, mệnh lệnh này trước mắt hoàn toàn không khả thi đối với La Hán.  

Trường đao răng cưa trong tay hắn đột nhiên vung lên, hồng quang lóe sáng không gian, mang theo ánh lửa chém về phía Lâm Lặng.  

"Uỳnh!"  

Âm thanh va chạm nặng nề của kim loại đột ngột vang lên.  

Tiểu Bạch nắm Hạo Thiên Huyền Bổng giơ lên chặn thanh đao dày rộng kia.  

Uỳnh!  

Bỗng nhiên bàn tay vượn của Tiểu Bạch run lên, năng lượng gợn cuồng mãnh bạo bay ra, thình lình ập đến khiến La Hán liên tiếp lui về phía sau vài bước.  
Bình Luận (0)
Comment