Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 437

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ thấy tia Kích Quang của nó vừa tấn công tới, chỉ làm cho tốc độ xoay tròn của lưỡi dao màu đen hơi chậm lại một tí, song vẫn bị cắt ngang.  

Theo càng khoảng cách rút ngắn, thì kiếm khí càng cắt hai tia Kích Quang màu đỏ vỡ tan thành từng đoạn.  

Đứng mũi chịu sào, lớp màn tinh thần lực, đột nhiên vỡ tan như lớp thuỷ tinh.  

Sau đó, từng tầng lớp màn sáng bảo hộ cũng gần như không còn bao nhiêu hiệu quả phòng ngự, đồng loạt bị đánh vỡ trong vài giây ngắn ngủi.  

Gió lốc vừa chạm vào da thit, làn da Lâm Lăng lập tức hiện ra hàng loạt vết thương dày đặc. Từng dòng từng dòng máu tươi, không ngừng chảy ra.  

Nếu như bị lưỡi dao thật sự chạm tới, chỉ sợ sẽ bị cắt thành thịt băm ngay tại chỗ.  

Thế công sắc bén như vậy, cho dù Kinh Kha không sợ tử vong, thì Lâm Lăng cũng không nỡ để nó đi mạo hiểm.  

“Tiểu Lang!” Trong lòng Lâm Lăng khẽ động, trực tiếp triệu hoán ra Lang Vương.  

"Gạc!"  

Tiếng kêu quái dị vang lên, Lang Vương vừa hiện thân, đã trực tiếp thi triển ra kỹ năng sát thủ.  

Liệt Diễm Trảm, Huyễn Ảnh Liêm Đao!  

Ngay khi hai loại kỹ năng này thi triển chồng lên nhau, đôi chân trước giống như trường đao của nó lập tức được bao trùm bởi ánh lửa đen hừng hực, thẳng thừng chém xuống!  

Phanh!  

Một âm thanh nặng nề vang lên, gió lốc xung quanh lưỡi dao trực tiếp bị chém tan. Lưỡi dao đang xoay tròn tốc độ cao, cũng bị nhát chém làm khựng lại, sau đó bị hất túng ngược ra!  

Thế công lại bị cản trở lần nữa, sắc mặt cường giả áo đen biến đổi, ánh mắt hơi suy tư, nhìn về phía ánh lửa đen vừa đột nhiên xuất hiện, biểu tình trên mặt càng lúc càng nghiêm túc.  

“Chẳng lẽ kẻ thần bí vừa rồi chính là đốm lửa đen này?”  

Cường giả áo đen không cách nào thấy rõ hình dáng thật sự bị bao vây giữa đốm lửa của Lang Vương, nhưng ông ta có thể cảm ứng được, đốm lửa đó tản mát ra khí tức cường hãn không kém gì ông.  

Mà lúc này, trải qua mấy lần ngăn cản, Lâm Lăng đã thành công xẹt vào rừng. Thân hình vừa dừng lại, quan sát hoàn cảnh xung quanh, cây cối cao lớn che chắn, ít người qua lại.  

Hoàn cảnh này rất thích hợp cho hắn tung ra bài tẩy mà không cần kiêng dè gì.  

"Tuy rằng không biết ngươi trốn tới đây là có âm mưu gì, nhưng nếu ta muốn giết ngươi thì trời có sập cũng ngăn không được." Tiếng khàn khàn lạnh như băng vang lên trên bầu trời rừng cây.  

Ngay sau đó, một bóng dáng màu đen xuất hiện ở phía trước cách Lâm Lăng hơn mười mét.  

Chân ông ta đạp lên lưỡi dao màu đen vừa rồi, chậm rãi đáp xuống, một cỗ năng lượng dao động đáng sợ, lặng yên mà lan tràn ra.  

Bình Luận (0)
Comment