*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liệu có phải có lúc từng xuyên về lại không? Hoặc là cũng giống như hắn có một năng lực hệ thống thần kỳ nào đó?
Sau đó, những nghi vấn liên tiếp giống như bọt nước quay cuồng không ngừng nổi lên trong trái tim Lâm Lăng.
Sự nghi ngờ này, trong nháy mắt hình thành một cơn sóng thần mãnh liệt khiến cho suy nghĩ muốn tiếp tục che giấu của Lâm Lăng bị tan chảy.
“Mì thịt bò của ngươi còn không, cho ta thêm một bát đi.”
Lâm Lăng cười thản nhiên, ra vẻ tính thử dò hỏi.
“Đương nhiên là còn, trừ loại này ra ta còn một loại đồ uống có thể tăng cường thể chất….”
Khóe miệng Đào Linh hơi cong lên.
Nhưng lời nói vừa dứt, nàng như thể nghĩ tới điều gì, đôi mắt đẹp chớp động hại cái, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
“Sao ngươi lại biết đây là mì thịt bò?”
Vẻ mặt Đào Linh nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Lăng, nàng nhớ rõ từ nãy đến giờ chưa từng giới thiệu tên mì gói cho Lâm Lăng biết.
Vậy thì tại sao hắn lại biết được?
Nghĩ như vậy, trong lòng Đào Linh càng thêm khó có thể tưởng tượng được.
“Trên này không phải có ghi sao?”
Sắc mặt Lâm Lăng bình tĩnh, chỉ vào chữ trên cóc mì gói, mỉm cười nói.
Nghe vậy, ánh mắt Đào Linh nhìn theo vị trí Lâm Lăng chỉ.
Thấy trên bao bì cốc mì đúng thật là có chữ tiếng trung tên ‘mì thịt bò’. Có điều loại chữ này không phải là văn tự của thế giới này.
Hắn…… Hắn sao lại hiểu được chứ?!
Đôi mắt đẹp của Đào Linh bỗng dưng trừng lớn, ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Lăng.
Nhìn thấy Đào Linh có một thần sắc khó tin kia, Lâm Lăng vẫn không giải thích nhiều, tâm thần khẽ nhúc nhích một thanh thiết kiếm hiện ra trong tay.
Chợt, hắn cầm trường kiếm, linh khí khẽ động, gạch gạch khắc lên trên mặt đất, thuần thục viết ra chữ tiếng trung giản thể.
‘Ta là người Trung Quốc.’
Thấy thế, đôi tay Đào Linh che lại chiếc miệng nhỏ anh đào, trong nháy mắt sợ ngây người.
“Ngươi…… Ngươi chẳng lẽ……”
Bước chân nhỏ của nàng liên tục lùi về sau, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Lâm Lăng, cảm xúc khẩn trương, khẩu ngữ không rõ.
Nhìn thấy biểu cảm của Đào Linh thay đổi, trong lòng Lâm Lăng đã chắc chắn đối phương tuyệt đối cũng giống như hắn, đều là người xuyên không đến cùng một thế giới!
“Cô và tôi là cùng một thế giới.”
Lâm Lăng cười gật đầu, vì tránh người khác nghe lén nên cũng không giải thích rõ.
“Chúng ta……..Là cùng một thế giới sao?”