*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù hắn có thẻ đặc quyền chấp sự nhưng hắn không hiểu quy tắc sử dụng của nó, hơn nữa với tư cách là chấp sự tập sự, hắn cũng không biết trong tháp Huyễn Minh có hạn chế gì không. Nhân cơ hội này để cho Đào Linh sắp xếp toàn bộ hành trình là có thể đỡ được nhiều việc.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Nghe vậy, đôi mắt to của Đào Linh chợt sáng lên.
“Chuyện nhỏ này cứ giao cho ta là được.”
Nàng ta đưa tay vỗ ngực với vẻ mặt bảo đảm.
Ngay khi hai người đi bộ về phía nam của sườn núi, ở đó có một cái hồ. Ở giữa hồ là một tòa tháp cổ kính nguy nga, toàn bộ tháp trông như lưu ly, trong suốt sáng long lanh. Bốn phía quanh tháp đều là nước, gần đó chỉ có một cây cầu nối liền hai bên.
Lâm Lăng khẽ nâng mắt lên nhìn thấy ba chữ lớn ‘Tháp Huyễn Minh’ trên tấm biển ở cửa tháp. Tòa tháp này có chín tầng, mỗi tầng đều được khắc phù văn rất tỉ mỉ, mơ hồ tỏa dao động năng lượng khó hiểu. Hiển nhiên khi người thí luyện trải qua từng tầng một, người đó có thể hấp thụ nguồn năng lượng khổng lồ ẩn chưa trong đó để năng cao tu vi. Cho đến tầng 9 ở đỉnh tháp cũng có nghĩa là cấp 9 đạt đỉnh. Ngoài tu vi ban đầu của chiến sĩ cấp 9 hoặc pháp sư cấp 9, nếu như kết hợp hai nguồn năng lượng này với nhau thì có khả năng đánh sâu vào cảnh giới Thánh Vực.
Thí luyện này trông có vẻ tầm thường nhưng nó cũng tượng trưng cho một cuộc thí luyện của thiên phú võ đạo của một cá nhân. Ví dụ như người thí luyện cho dù có cố gắng đến đâu thì cũng chỉ có thể lên đến tầng 6 của tòa tháp. Còn hắn đang có thành tựu của võ tu Thánh Vực nhưng nếu như không có cơ duyên lớn thì cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở tầng 6 Thánh Vực mà thôi. Nói một cách đơn giản, tháp càng cao thì tương lai võ đạo càng rộng mở!
Lúc này, có không ít nam nữ trẻ tuổi tụ tập ở bãi đất trống ven hồ. Hầu như tất cả đều là đệ tử ngoài điện của Hỏa Vân tông, có khoảng vài trăm người. Những người này có thể nói là những người ở tầng lớp thấp nhất trong Hỏa Vân tông. Thế nhưng chỉ cần bọn họ đi tới bất cứ đế quốc lớn nào hoặc là thế lực vương triều nào thì chắc chắn bọn họ chính là người đứng đầu nơi đó! Ngoài ra, còn có một số chấp sự mặc áo trắng đứng xung quanh để duy trì trật tự tại hiện trường.
Lâm Lăng nhìn xung quanh, đột nhiên một bóng người khôi ngô trong đám đông lọt vào tầm nhìn của hắn. Người đó đeo một cây cung màu đen trên lưng, đó chính là Lôi Mông. Cách ăn mặc hôm nay của hắn đã thay đổi, hắn mặc đồng phục màu đỏ của đệ tử ngoại điện Hỏa Vân Tông. Trang phục rất phù hợp gương mặt kiên cường khí khái của hắn. Giờ phút này, khi đứng giữa một đám đệ tử ngoại điện, trông hắn như kiểu hạc giữa bầy gà.
Lôi Mông đảo mắt, hắn cũng chú ý tới Lâm Lăng cách đó không xa.
“Lão Đại.”
Lôi Mông lập tức vui mừng khôn xiết, hắn đang định tiến lên chào hỏi thì đột nhiên có hai đệ tử ngoại điện vây quanh. Bọn họ đều không phải là viện sinh học viện mới được tuyển vào hôm qua hay là võ giả tán tu. Vẻ mặt kia giống như kiểu cấp trên, trông giống như người dân bản địa sống ở trên đảo hơn.
“Ta nói này, không phải ngươi có nhẫn không gian hay sao mà suốt ngày cứ vác cung theo đi thế?”
Thanh niên tóc dài cầm đầu chế nhạo: “Ngươi không thấy mệt sao?”
Người kia cũng giễu cợt: “Ta nhìn không quen người ngoài như các ngươi, toàn những tên thích làm màu.”
Lôi Mông im lặng, hắn nhìn chằm chằm hai tên trước mặt. Sở dĩ hắn vẫn đeo cung trên lưng không phải là vì làm màu hoặc là để thu hút sự chú ý của người khác mà là vì cây cung này là bảo vật gia truyền của tổ tiên Lôi gia, Mặc Vân Cung.
Trong số tổ tiên thời kỳ trước, ai là người sở hữu nó thì đều là kiểu cung không bao giờ rời người.
Đeo cung lên người