Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 59

Đối mặt với hai tấm bia đá kiểm tra, Lâm Lăng đang rất do dự thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Không cần nhìn cũng biết, đây là mùi cơ thể đặc trưng trên người Triệu Ngọc Nhi, rất dễ ngửi.

“Lâm Lăng, bên tay trái của ngươi là tấm bia đá màu đen, dùng để kiểm tra linh lực chiến sĩ.”

Triệu Ngọc Nhi đứng bên cạnh nói nhẹ nhàng êm tai: “Mà bên tay phải ngươi là tấm bia đá màu trắng, chủ yếu kiểm tra thiên phú sức mạnh tinh thần của pháp sư.”

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng hơi giật mình.

Tất nhiên hắn cũng biết, có lẽ Triệu Ngọc Nhi cho rằng hắn không nhìn thấy nên cố ý đến nhắc nhở một tiếng.

Tấm lòng này thực sự làm đến Lâm Lăng cảm động.

“Ta đã biết, cảm ơn.” Lâm Lăng mỉm cười gật đầu.

Sau đó hắn đột nhiên hỏi một cách bâng quơ: “Ngươi giúp ta như vậy, có phải không muốn hòa ly nữa?”

Nghe vậy, dung nhan vốn xinh đẹp lạnh lẽo của Triệu Ngọc Nhi lập tức giống như bị lửa đốt, hiện lên một màu ửng đỏ.

“Tuy là một vụ đánh cược, nhưng ta cũng muốn tiến hành một cách công bằng, chỉ thế mà thôi.”

Nói xong, Triệu Ngọc Nhi trực tiếp xoay người rời đi, khuôn mặt trắng nõn vẫn hiện ra một vệt đỏ ửng.

Bởi vì tiếng hai người nói chuyện cũng không lớn, người trong sân đều không nghe thấy được.

Nhưng Triệu Ngọc Nhi đột nhiên để lộ vẻ mặt xinh tươi ướŧ áŧ kia khiến các các thí sinh nam được tuyển thẳng khác cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.

Ngay sau đó, ánh mắt của những kẻ đó nhìn về phía Lâm Lăng đã trở nên tràn đầy ý thù hằn.

Không nghi ngờ gì nữa, lúc này bọn họ đã hoàn toàn xem Lâm Lăng là tình địch lớn nhất, cầu nguyện tên này bị đào thải trong đợt sát hạch kế tiếp.

Nếu thế thì không còn tình địch nữa, vậy có thể lợi dụng ưu thế của mình để tiếp cận Triệu Ngọc Nhi.

“Vị thí sinh còn không chưa chọn đội kia, ngươi tên là gì?” Nam đạo sư vẫn đang âm thầm để ý đến Lâm Lăng, lúc này thấy hắn không nhúc nhích nên tìm cơ hội hỏi tên.

“Lâm Lăng.” Lâm Lăng ngẩng đầu, quay mặt hướng tới nam đạo sư trung niên đứng dưới tấm bia đá đen.

“Họ Lâm...”

Hình như nam đạo sư nghĩ tới điều gì, im lặng ghi nhớ tên Lâm Lăng, sau đó trầm giọng mà nói: “Kiểm tra sắp bắt đầu, mau mau vào đội.”

Lâm Lăng dò hỏi: “Ta có thể cùng lúc lựa chọn hai tấm bia đá kiểm tra không?”

Nghe thấy lời này, nam đạo sư trung niên hơi giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

Vị nữ đạo sư và các thí sinh còn lại ở đây đều sửng sốt kinh ngạc.

Nhưng kế tiếp, hiện trường lập tức truyền ra một vài tiếng châm biếm quái dị.

“Gì? Hắn muốn kiểm tra cả hai loại? Cũng quá tự tin đó, ha ha.”

“Tự tin quá đáng thì chính là kiêu ngạo, thật là thứ quái dị gì cũng xuất hiện được.”

“Chậc chậc, ta đoán thiên phú của hắn không ổn ở loại nào đó nên tính kiểm tra cả hai luôn, mang tâm lý đánh cược ấy mà.”

...

Tiếng thảo luận vang lên hết đợt này đến đợt khác, rất nhanh đã tụ thành một loạt lời nói hạ nhục và cười nhạo.

Đa số mọi người đều cho rằng Lâm Lăng không có bản lĩnh thật sự, tự tin không đủ nên mới muốn kiểm tra thiên phú võ tu ở cả hai tấm bia đá.

Hắn làm như thế có cảm giác như còn nước còn tát vậy.

“Rốt cục hắn suy nghĩ cái gì vậy?” Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mày liễu lại, nghe thấy những tiếng trào phúng xung quanh, nàng cũng bắt đầu xuất hiện suy nghĩ coi khinh.

Dù sao trong giới võ tu thì pháp chiến song tu rất khó có được.

Nếu Lâm Lăng thật sự có ý tưởng này thì nhất định sẽ phân tán tinh thần, lãng phí thời gian tăng tốc tốt nhất ở giai đoạn trước.

“Bởi vì người tham gia kiểm tra quá nhiều, để không lãng phí thời gian không cần thiết, từ trước đến nay học viện Thiên Diễn quy định chỉ được kiểm tra một lần.” Nhưng ngay vào lúc mọi người cho rằng đạo sư sẽ không chấp nhận yêu cầu của Lâm Lăng, vị nam đạo sư trung niên kia rốt cuộc cũng mở miệng: “Nhưng hôm nay ta sẽ châm chước một lần, cho ngươi một cơ hội.”

Lời này vừa vang lên, các thí sinh ở đây đều cảm thấy kinh ngạc.

Hiển nhiên họ không ngờ, đạo sư của học viện Thiên Diễn lại dễ nói chuyện như vậy.

Trong nhất thời, một số thí sinh cũng có xúc động nóng lòng muốn thử.

Nhưng rất nhanh bọn họ lại đè nén suy nghĩ này lại.

Dù sao mọi người đều hiểu ý nghĩa của bốn chữ “Tự mình hiểu lấy”.

Nếu như kiểm tra ra năng lực mà mình không am hiểu, đến lúc đó chẳng phải tự rước lấy nhục trước mặt mọi người sao?

Mà lúc này, sau khi được đạo sư đồng ý, Lâm Lăng cũng không nói gì nữa mà trực tiếp xoay người đi đến vị trí cuối cùng của hai hàng dài.

Dù sao cũng đứng ở chót, còn có thời gian không ngắn, Lâm Lăng trực tiếp lấy ra một cái ghế.

Trong lúc ngồi chờ, Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy bụng hơi đói.

Buổi sáng vội vội vàng vàng lên đường, hắn cũng không lấp đầy bụng, hơn nữa hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng trong đợt sát hạch trọng lực vừa rồi nên đã sớm đói đến khó chịu.

Lâm Lăng cũng không muốn tự dày vò bản thân, hắn thò tay phải vào nhẫn không gian, lấy ra mấy khối bánh nướng để lót bụng.

“Khẹt ——!”

Phía sau đám người, con vượn trắng nhìn thấy có thức ăn thì hai mắt lập tức sáng lên, vội chạy tới.

Bởi vì trên đầu nó có đội một cái mũ nên thân phận Độc Giác Long Viên vẫn chưa bị nhận ra.

“Tên này cũng suиɠ sướиɠ quá nhỉ.”

“Chờ xem, lát nữa có thể chế giễu hắn.”

Mà nhìn thấy bộ dạng thoải mái của Lâm Lăng, trong lời nói của những thí sinh đứng xếp hàng đều mang theo một chút ghen tị và hâm mộ.

Vì để lại ấn tượng tốt cho các đạo sư, bọn họ chỉ có thể căng da đầu, đứng ngay ngắn dưới ánh nắng chói chang, có ai dám tùy ý giống như Lâm Lăng chứ.

“Thật là một người kỳ quái.” Triệu Ngọc Nhi khẽ lắc đầu, khóe môi hiện ra một ý cười nhợt nhạt.

Thành thân với Lâm Lăng đã nửa năm, hôm nay xem như là ngày họ tiếp xúc với nhau nhiều nhất.

Mà tiếp xúc thời gian càng dài thì nàng đột nhiên phát hiện tính cách của Lâm Lăng thật sự khác biệt một trời với ấn tượng của mình.

Lúc này nhìn dáng vẻ của Lâm Lăng, cho dù là khí chất hay tính cách, đều mang đến cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng, tự do.

Không chỉ Triệu Ngọc Nhi có suy nghĩ này mà một ít nữ thí sinh trong đám người cũng rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

Các nàng âm thầm cảm thấy, người thanh niên này có vẻ rất thú vị, dáng dấp cũng ra dáng ra hình.

Nhưng đáng tiếc lại là một người mù.

Hai đạo sư cũng mang vẻ mặt quái dị liếc nhìn Lâm Lăng một cái, nhưng cũng không nói thêm gì.

“Kế tiếp, ta và Ngô Trì đạo sư sẽ biểu thị cách hai tấm bia đá kiểm tra cho các vị xem.” Sau đó, mỹ nữ đạo sư kia mở miệng nói.

Nam đạo sư tên là Ngô Trì dẫn đầu đi đến trước mặt tấm bia đá màu đen rồi đứng lại, sau đó giơ bàn tay ra, ấn lên trên đó.

Chỉ thoáng chốc, hình như phù văn trên bia đá bắt đầu mấp máy, lan tỏa ra vòng sáng huyền dị.

Oanh!

Ngay sau đó, một khí tức mạnh mẽ cực đoan bùng nổ từ trên người ông, trong nháy mắt đã hình thành luồng khí xoáy linh lực.

Nếu nhìn kỹ thì trong luồng khí xoáy kia có tỏa ra ánh sáng tím, trong mơ hồ có đan xen với tiếng sấm rất nhỏ.

“Chiến sĩ Lôi hệ, thì ra Ngô đạo sư là võ giả tu luyện lôi đình!”

Thấy tình cảnh này, các thí sinh tuổi trẻ ở đây thầm giật mình.

Ai cũng biết, lôi đình là một loại năng lượng tương đối bá đạo hung hãn, khi tung ra thế công thì sẽ vô cùng khủng bố.

Trong tình huống bình thường, so với võ giả cùng cảnh giới thì lực sát thương của chiến sĩ lôi hệ sẽ mạnh hơn một chút.

Mà vào lúc mọi người ở đây ngạc nhiên, phù văn trên bia đá màu đen đột nhiên bộc phát ra hồ quang màu tím lộng lẫy.

Vèo vèo vèo...!!!

Chợt, những ánh điện tím đó giống như con giao long sấm sét bay vụt ra, trong nháy mắt đã hình thành bảy vòng sáng, quấn quanh bên ngoài tấm bia đá.

“Tấm đá đen không những có thể kiểm tra thiên phú linh lực, còn có thể đo lường ra số lượng linh mạch trong cơ thể.” Mỹ nữ đạo sư đứng một bên giảng giải: “Bia đá hiện ra bao nhiêu vòng sáng linh khí thì tương ứng với cấp bậc linh mạch của chiến sĩ.”

“Hơn nữa, ánh sáng phù văn càng mạnh, có nghĩa là thiên phú càng cao.”

Nghe thấy lời này, mọi người lập tức hiểu ra.

“Người này rất mạnh.”

Lâm Lăng cắn cái bánh nướng một cái, sau đó nương theo thị giác của Tứ Bảo để tập trung quan sát.

Chỉ thấy trên bia đá kia có bảy vòng sáng ánh điện màu tím vây quanh.

Nói cách khác, đạo sư tên là Ngô Trì này đã đả thông bảy sợi linh mạch, là một chiến sĩ cấp 7.

“Được rồi, bên chúng ta bắt đầu sát hạch, người có thiên phú cao cấp mới đủ tư cách.” Ngô Trì đạo sư làm mẫu xong thì trực tiếp ra lệnh dưới ánh mắt kính sợ của mọi người.

Chỉ thoáng chốc, các thí sinh đứng trước tấm bia đá màu đen đều xoa tay hầm hè tiến lên kiểm tra.

Nhưng khi bọn họ thật sự tiếp xúc với tấm bia đá, ngược lại xuất hiện không ít người không trúng tuyển.

Đa số mọi người đều có thiên phú trung cấp, hoặc là cấp thấp.

Còn số lượng thanh niên tài năng có thể đạt tới thiên phú cao cấp chỉ chiếm tỷ lệ một phần ba.

Mỹ nữ đạo sư đi về hướng tấm bia đá màu trắng, cũng bắt đầu giảng giải nội dung kiểm tra.

Theo bước chân của nàng ta, Lâm Lăng cũng chuyển sự chú ý qua tấm bia đá màu trắng.

“Tấm bia đá kiểm tra này chủ yếu sát hạch thiên phú sức mạnh tinh thần của các ngươi, cũng chỉ có người thiên phú cao cấp mới được thông qua.”

“Cách kiểm tra rất đơn giản, ấn bàn tay lên bia đá, sau đó tiến hành minh tưởng, chỉ cần có thể làm toàn bộ phù văn lập loè thì chính là thiên phú cao cấp.”

Nói xong thì mỹ nữ đạo sư không dông dài nữa.

Nàng ấn bàn tay mảnh khảnh lên tảng đá trắng, rất nhanh đã tiến vào trạng thái minh tưởng.

Mấy phút sau, phù văn trên bia đá dần hiện ra ánh sáng xanh lộng lẫy khi được sức mạnh tinh thần rót vào.

Mỗi một phù văn đều lập tức bị thắp sáng lên.

Ngay sau đó, ánh sáng nhộn nhạo, hình thành bảy vòng gió quanh quẩn chung quanh tấm bia đá.

Pháp sư cấp 7, Phong hệ.

Nhìn thấy tình cảnh này, những thí sinh trong đội ngũ pháp sư đều nhìn không chớp mắt, trên mặt tràn đầy kính sợ.

Không ngờ các đạo sư trong học viện Thiên Diễn đều mạnh như vậy, một người bất kỳ nào đi ra ít nhất cũng đạt tới cấp bậc võ tu cấp 7.

Thật sự quá mạnh!

Kế tiếp, các thí sinh trước tấm bia đá màu trắng cũng bắt đầu kiểm tra.

Tuy rằng đội ngũ chiến sĩ bên kia tiến triển với tốc độ khá nhanh, nhưng số lượng đội ngũ pháp sư lại ít hơn một nửa.

Vì thế tốc độ sụt giảm nhân số của hai đội ngũ cũng tương đương nhau.

“Dựa vào tiến trình này, có lẽ cũng phải qua hơn hai canh giờ.”

Lâm Lăng vẫn ngồi ở mặt sau cùng, bình tĩnh chờ đợi.

Chỉ là hai canh giờ này thật sự có chút gian nan.

Nếu không thì ngủ một giấc luôn được không?

Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, sau đó lại dẹp bỏ ý tưởng này.

Hắn không rõ quy định của học viện Thiên Diễn nghiêm khắc bao nhiêu, nhưng nếu bị hủy bỏ tư cách sát hạch vì chọc giận hai giám khảo thì mất nhiều hơn được.

Trong thời gian nhàm chán này, một đội ngũ trong đó đột nhiên phát ra tiếng trầm trồ kinh dị, lập tức khiến Lâm Lăng chú ý.

Nơi truyền ra tiếng ồn ào là đội ngũ chiến sĩ phía tấm bia đá màu đen.

Lâm Lăng lập tức nhìn qua.

Chỉ thấy phù văn trên bia đá nở rộ ánh hào quang mãnh liệt cực đoan, giống như một mảnh lửa đỏ rực sáng.

Mà xung quanh nó lại lượn lờ bốn vòng sáng ánh lửa.

Lâm Lăng phát hiện người đang kiểm tra là một thanh niên dáng người cường tráng.

Hắn mặc áo giáp da một bên vai, trên lưng đeo một cây cung sắt, cả người tỏa ra một cảm giác rất dã man.

Không khó nhìn ra, người này cũng không phải con nhà giàu có gì, nhìn càng giống người nhà nông đi ra từ núi rừng.

Tuy rằng khí tức thô lỗ, nhưng đôi mắt trong trẻo của hắn lại mang đến cho người ta một cảm giác đơn thuần.

“Chiến sĩ cấp 4, thiên phú tu luyện Hỏa hệ cấp Địa.”

Ngô Trì vui mừng gật đầu, lớn tiếng quát lên: “Thông qua sát hạch.”

“Gì? Thiên phú cấp Địa!”

“Tên quê mùa này lại có thiên phú cấp Địa, quá khó tin.”

Sau khi Ngô Trì đạo sư công bố thành tích, giữa sân vang lên một loạt tiếng kinh ngạc.

Mọi người đều biết, thiên phú võ tu có tất cả năm loại là cấp thấp, cấp trung, cao cấp, sau đó lại là cấp Địa và cấp Thiên.

Ngoài ra còn có thiên phú tu luyện chung cực đỉnh cao nhất.

Nhưng trong tình huống bình thường, đa số mọi võ tu đều nằm trong ba cấp bậc đầu tiên.

Chỉ có rất ít thiên tài có thể đạt tới thiên phú cấp Địa.

Thiên phú cấp Thiên càng hiếm như lông phượng sừng lân, trong vương triều Đại Viêm cũng chỉ có mười mấy người mà thôi.

Còn về thiên phú tu luyện chung cực, đừng nói là vương triều Đại Viêm, cho dù là toàn bộ đại lục Thương Khung cũng ít ỏi không có mấy ai.

Mà người cao to quê mùa trước mắt này lại kiểm tra ra có thiên phú cấp Địa, chẳng trách phản ứng của mọi người có chút dị thường.

“Cảm ơn đạo sư.”

Thanh niên cường tráng kia nhếch miệng cười, vẻ mặt đôn hậu, hình như cũng không để ý đến xưng hô ‘Đồ quê mùa’ mà người khác nói.

“Cấp Thiên, đây là thiên phú cấp Thiên!!”

Mà ngay khi tiếng trầm trồ phía đội ngũ chiến sĩ vừa lắng xuống thì bên đội ngũ pháp sư đột nhiên vang lên một tiếng xao động không nhỏ.

Lâm Lăng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử bảnh bao mặc áo xanh đứng trước tấm bia đá, đang nhắm mắt minh tưởng.

Mà phù văn trên tấm bia đá trước người hắn lại nở rộ ra ánh sáng cực kỳ lóa mắt, cũng hiện ra bốn cái vòng gió màu xanh lá thật lớn.

Linh khí thiên địa trong quảng trường cũng sinh ra chấn động rất nhỏ vì sự xuất hiện của bốn vòng gió này.

“Chậc chậc, thật ghê gớm, tên kia có được thiên phú tu luyện cấp Thiên, thật kinh khủng mà.” Những người xung quanh nhịn không được phát ra một loạt tiếng tán thưởng.

“Các ngươi thì biết cái gì, thân phận của người nọ không đơn giản, hắn là con một của Tần tướng quân thuộc đế đô Viêm thành, Tần Vũ.”

“Cái gì, hắn là Tần Vũ sao? Tên phá của phong lưu thành tính kia đấy à?!”

“Trời ạ, tên kia sớm đã được tuyển thẳng rồi, chạy tới nơi này xem náo nhiệt cái gì.”

“Nói nhảm, đương nhiên là tới thể hiện ta đây tài giỏi chứ gì.”

Nghe thấy thân phận của nam tử áo xanh, đa số thí sinh nơi khác đều cảm thấy kinh ngạc.

Hiển nhiên bọn họ cũng có nghe nói đến tên tuổi của Tần Vũ, hắn là đứa con phá của nổi tiếng ở đế đô, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, gần như cái gì cũng có!

Nếu không phải vì thái độ sinh hoạt lười biếng tùy tính, lấy thiên phú của hắn và chỗ dựa vững chắc là người cha già thì hắn đã sớm vênh váo hống hách.

Cho nên tới bây giờ, tên này vẫn ngừng lại ở tiêu chuẩn pháp sư cấp 4, lãng phí thiên phú tu luyện cấp Thiên làm người ta tha thiết ước mơ kia.

“Thì ra là hắn.”

Nhìn thấy dáng vẻ của người này, vẻ mặt Lâm Lăng hơi rung động, lập tức nhận ra hắn.

Mấy ngày trước khi vừa đến đế đô, hắn có mướn một chiếc xe ngựa, sau đó bất ngờ va chạm với một chiếc xe ngựa xa hoa khác, mà chủ nhân chiếc xe xa hoa kia chính là Tần Vũ.

Lúc ấy Tần Vũ không những không có ỷ thế hϊếp người, ngược lại còn răn dạy người hầu, hơn nữa cho ông lão đánh xe một số tiền bồi thường.

Cuối cùng, tên này ôm một nữ tử phong trần xuất thân từ thanh lâu, cưỡi ngựa lao thẳng đến đỉnh cao suиɠ sướиɠ.

“Xem ra cũng là một người thú vị.”

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười, hắn có ấn tượng không tồi đối với Tần Vũ.
Bình Luận (0)
Comment