Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 612

“Chuẩn bị chiến tranh sao?”  

Hộ vệ của Đào gia, hiển nhiên đều là một đám võ giả có huấn luyện đàng hoàng.  

Biểu cảm của họ đều lạnh thấu xương, đều mạnh bạo bay lên, giằng co với đông đảo cao thủ nhà Trương gia.  

“Đây là khu vực Đào Phủ, nếu còn dám tiến đến, đừng trách chúng ta vuốt mặt không nể mũi!!!”  

Cầm đầu là một hộ vệ trưởng trung niên, giọng to như chuông lớn, ở trong đêm đen vang lên.  

Cùng với âm thanh đó, trong Đào phủ đột nhiên mạnh bạo trào ra từng luồng hơi thở cường hãn khủng bố.  

Tuy không ra mặt, nhưng những hơi thở kia cũng đủ để kinh sợ không ít những cao thủ bên Trương gia.  

Ngay tức khắc, đội hình vốn có khí thế mãnh liệt của Trương gia đột nhiên đơ cứng, chậm rãi giữ khoảng cách mấy chục trượng với Đào phủ.  

“Tên đó không phải là Lâm Lăng của Chấp Sự Đường sao?”  

“Không sai, sao hắn lại chui từ dưới đất lên chứ?”  

“Với cả, cái tên cách đó không xa kia hình như là Trương gia chủ, ông ta mang theo một đám người đến đây làm gì?”  

Ở cổng phủ đệ, đông đảo khách khứa kinh ngạc, cũng cảm thấy nghi hoặc với Lâm Lăng.  

“Tối hôm nay, chúng ta không phải là đến gây phiền phức cho Đào gia, mà là tên nhãi này dám lẻn vào Trương phủ chúng ta lấy đồ gây rối!”  

Trương Khải Nguyên hiển nhiên là rất có kiêng kị với Đào gia, lạnh lùng nói: “Đây là việc của Trương gia chúng ta và hắn, hy vọng các vị ở đây chớ xen vào chuyện của người khác.”  

“Nếu không, kẻ đó chính là đang đối địch với Trương gia chúng ta!”  

“Động thủ đi!”  

Giọng nói vừa dứt, trong đám người ở cửa phủ đi ra một người đàn ông áo xanh.  

Hắn ta cầm trường kiếm trong tay, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào điểm trí mạng của Lâm Lăng.  

“Hử?”  

Bất thình lình xảy ra chuyện như vậy, mọi người hơi giật mình, lúc này mới phản ứng lại.  

Lần này bên trong những người tham gia yến hội cũng có thành viên của Trương gia.  

Có thể tấn công ngay cạnh như vậy, muốn tránh được không phải chuyện dễ dàng.  

Trong lòng xuất hiện suy nghĩ, trước người tức khắc ngưng hiện ra một cái hố đen Thôn Phệ.  

Trường kiếm đâm vào trong, bị luồng sức mạnh cắn nuốt đó bùng nổ ra, điên cuồng ăn mòn linh thực trên thân kiếm.  

“Dám cả gan mạo phạm đến Trương gia chúng ta, chỉ là một chiêu Thôn Phệ cỏn con mà mong cứu được mình sao?!”  

Người đàn ông áo xanh hiển nhiên đoán ra được điều gì, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.  

Phanh!  

Chợt trường kiếm trong tay hắn ta rung lên, kiếm khí sắc bén kích động, trực tiếp khiến hố đen Thôn Phệ kia thành một luồng khí den.  

Nhưng nhân sơ hở đó cơ thể Lâm Lăng đã lùi mạnh lại, nhanh chóng kéo khoảng cách giữa hai bên.  

Từ trên cơ thể của người đàn ông áo xanh toát ra dao động hơi thở đó, hắn biết thực lực của tên này tuyệt đối đã đạt đến cảnh giới Âm Dương bậc 3 của Thánh Vực rồi. 
Bình Luận (0)
Comment