*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù thực lực đôi bên có chênh lệch nhưng nếu dốc toàn lực thì không phải không có cơ hội chiến thắng.
Nói cho cùng thì Trương Khải Nguyên cũng là gia chủ của Trương gia, nhất định phải có một sức mạnh át chủ bài khó lường!
“Gia chủ hai bên đều lên rồi lần này kinh khủng quá!”
“Chậc chậc, cũng không biết là có chuyện gì mà khiến hai vị đứng đầu hai nhà Đào, Trương phải ra tay.”
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của những người đang xem chợt lóe lên, khí thế càng thêm sôi trào.
“Tên nhóc này, đêm nay bổn gia chủ vì ngươi mà hi sinh tất cả đó.”
Đào Bằng hồn nhiên không thèm để ý Trương Khải Nguyên gầm lên, quay đầu nhìn Lâm Lăng ở bên cạnh, ý tứ sâu xa nói.
Ý tứ này hiển nhiên rất rõ ràng, con gái của ta đã định là gả cho ngươi.
Nói cách khác, chỉ cần có ngươi là được!!
“ Ân cứu mạng của Đào gia hôm nay, Lâm Lăng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Lâm Lăng hơi mỉm cười, đối với ý tứ trong lời nói của Đào Bằng, hẳn hiển nhiên là rõ ràng.
Nếu đến lúc đó vị gia chủ Đào gia này biết được, hắn và con gái của ông ta chỉ là diễn kịch, không biết là sẽ có phản ứng gì đây?
“Đồ ngốc, mau qua đây.”
Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Lại thấy Đào Linh đã xuất hiện trên khoảng không bên trên Đào phủ, lơ lửng giữa rất nhiều cao thủ của Đào gia.
Nơi đó xem như là khu vực an toàn nhất.
Lâm Lăng hơi giật mình, nhưng cũng không có giả bộ kiêu ngạo gì, chân phải dẫm lên mặt đất, cả người bỗng dưng bay vút lên.
“Muốn chết!”
Ánh mắt Trương Khải Nguyên lạnh lùng, làm sao chịu buông tha cho Lâm Lăng, khí lạnh quanh thân kích động, cũng đột nhiên lao vọt lên.
Vụt—!
Ông ta đột nhiên vung kiêm ra, nhắm thẳng vào người Lâm Lăng, toàn bộ kiếm ý mãnh liệt ngưng tụ trên thân trường kiếm bộc phát ra đường kiếm khiến người ta sợ hãi.
Bên trong luồng ánh sáng ngưng tụ ra bóng dáng một con Thanh Long.
Võ học Thánh Hóa!
Tiếng kiếm rít sắc nhọn giống như tiếng gầm dữ tợn của dã thú, khí thế mạnh mẽ hung hăng đâm thẳng về phía Lâm Lăng.
Thấy thế, Đào Bằng vẫn chưa gấp gáp tiến lên ngăn chặn.
Ông ta khẽ ngước mắt lên, lại thấy từ trong hư không, một bóng dáng màu tím dường như xé rách không gian bước ra.
“Uỳnh!”