*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Huyền Minh Hàn Thiết, Tử Kim Thạch, Hắc Vẫn Thiết, Liệt Băng Tinh Tủy.... Dù là thứ nào được đem ra ngoài thì cũng là bảo vật thiên địa cực phẩm có thể gây nên chấn động.
Nhưng ở chỗ này, chúng lại là những vật liệu luyện khí bị tùy ý bày biện, hoàn toàn không có đãi ngộ cao cấp gì cả.
“Nếu ngươi sớm đã nắm giữ thuật khống hỏa thì hôm nay ta sẽ dạy ngươi làm sao tinh luyện vật liệu.”
Khi nói chuyện, Khổng Võ duỗi tay nắm một cái, một khối Tử Kim Thạch to chừng bàn tay lập tức bị hút vào trong tay.
“Ngọn lửa tinh luyện vật liệu được chia thành ba loại.” Khổng Võ bắt đầu giảng giải: “Tử Hỏa, Hoạt Hỏa và Linh Hỏa.”
“Cái gọi là Tử Hỏa, chính là củi lửa bình thường chúng ta dùng để nấu nướng, cách khống chế độ lửa này tương đối mộc mạc.”
“Hoạt Hỏa là ngọn lửa vận dụng linh khí để ngưng tụ ra, cách điều tiết nhiệt độ tương đối linh hoạt đa dạng.”
“Còn về Linh Hỏa, ngươi có biết là cái gì không?”
Nói đến đây, Khổng Võ vứt ngược lại một câu hỏi cho Lâm Lăng.
“Linh hồn của lửa.” Lâm Lăng mỉm cười và nói: “Trước đó khi tham gia cuộc thi Bách Viện ở thành phố Võ Lăng, ta từng chứng kiến một vị linh đúc sư thi triển ra.”
Thành phố Võ Lăng?
Nghe thấy địa danh này, Khổng Võ như suy tư cái gì đó.
“Nếu ta đoán không sai thì tên của linh đúc sư kia gọi là Triệu Côn.” Sau đó ông ta cười nặng nề một tiếng.
“Khổng đại sư quen biết ông ấy sao?”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi rung động.
“Đâu chỉ quen biết, hắn là đồ đệ mà hai mươi năm trước ta đã dạy dỗ.” Khổng Võ lắc đầu thở dài: “Nhưng tiểu tử này quá si mê chuyện tìm kiếm bảo vật quý giá nên đắc tội trưởng lão hộ điện ‘Ngô Phong’ của Hắc Ám Điện Tông.”
“Sau đó hắn bị vu oan hãm hại, trục xuất khỏi Điện Tông.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống.
Xem ra ‘Ngô Phong’ này cũng có chút thủ đoạn ở Cửu Đại Điện Tông, ngay cả đồ đệ của Khổng Võ mà cũng bị ông ta giở âm mưu đuổi đi.
Lâm Lăng không khỏi càng đề phòng, về sau làm gì ở Hắc Ám Điện Tông cũng phải cẩn thận tuyệt đối.
Nếu không một khi bị lão già kia hãm hại, muốn xoay người cũng không phải dễ dàng!
“Lần trước, ngươi và nha đầu Đào Linh kia giết tên háo sắc ‘Địch Nghiêu’ khi chấp hành nhiệm vụ ở Hắc Ám Điện Tông.” Hiển nhiên Khổng Võ cũng đã nhận được tin tức, thoải mái cười: “Nghe nói tên kia là con riêng của Ngô Phong, giết rất tốt!”
“Tốt nhất làm cho lão khốn nạn kia đoạn tử tuyệt tôn, ha ha!!”
Không nghĩ tới, đúng vào lúc này, ở cửa phòng luyện khí xuất hiện một bóng người. Người nọ mặc áo của trưởng lão Hắc Ám Điện Tông.
Không biết trùng hợp hay cố ý mà đó rõ ràng là Ngô Phong!
Ở cửa phòng luyện khí, Ngô Phong đứng đó