Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 814

Phanh!  

Ở sâu dưới lòng đất, chủ thể của Đằng Mạn* hút máu, dưới sự tấn công của Viêm Độc Hỏa Châm, đột nhiên nổ tung.  

(* Đằng Mạn: là một loại dây leo hút máu)  

Động tĩnh lớn đó khiến cho mặt đất của khu vực đó đều bắt đầu chấn động, thậm chí bị lõm xuống thành một cái hố to, sâu hơn một thước.  

“Chuyện gì xảy ra vậy?!”  

Một màn bất ngờ này đột nhiên xảy ra, hơn mười đệ tử điện tông trên mặt đất đều biến sắc. Giống như là ong vỡ tổ đột nhiên tản hết ra.  

Nét mặt như vậy hiển nhiên là rất sợ Đằng Mạn hút máu ở dưới lòng đất kia sẽ tập kích lần thứ hai.  

Có điều ở đây cũng chỉ duy nhất mỗi Lâm Lăng là có sắc mặt ung dung đứng yên tại chỗ.  

Ánh mắt của hắn ngưng lại nhìn cái hố bị lõm xuống kia, lại thấy đất cát ở nơi đó đang bị ăn mòn bởi ngọn lửa, đã biến thành một mảng cháy đen xì rồi.  

Mà ở dưới đáy hồ có một tinh hạch đỏ tươi như máu, tản ra một Khí Huyết Chi Lực làm người ta sợ hãi.  

“Hạch Tinh Huyết!”  

Thấy thế, mắt của tên đệ tử của Mộc Sùng Tông sáng lên giống như nhìn thấy bảo bối vậy, kinh ngạc hét lên.  

Thứ này chính là hạch tâm năng lượng của Đằng Mạn hút máu, công dụng có thể ngang với ‘Vạn Huyết Linh Chi’, có hiệu quả trị liệu thần kỳ khiến cánh tay bị đứt gãy liền lại được.  

Hơn nữa ngoài điều đó ra, sau khi hấp thụ Hạch Tinh Huyết sẽ có công dụng diệu kì cho việc kéo dài tuổi thọ. Nuốt nó xuống có thể tăng thêm mấy trăm năm tuổi thọ.  

Nhìn thấy bảo bối trước mặt, cái tên đệ tử của Mộc Sùng Tông kia cũng không quan tâm đ ến nguy hiểm gì hết, nhân lúc mọi người đang kinh ngạc liền phóng lên trước, muốn đạt được Hạch Tinh Huyết.  

Vù!  

Nhưng đúng lúc đó, một bóng người hiện lên trực tiếp chặn lại quỹ đạo đường đi của hắn ta.  

Ánh mắt của đệ tử Mộc Sùng Tông hơi trầm xuống, lúc nhìn thấy người trước mặt chính là Lâm Lăng, hắn ta không khỏi kinh ngạc.  

“Vật này chính là chiến lợi phẩm của ta, ngươi chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng vào.”  

Ánh mắt Lâm Lăng nhàn nhạt nhìn đối phương, lạnh lùng nói.  

“Chiến lợi phẩm của ngươi ư? Thật là nực cười!”  

Tên đệ tử của Mộc Sùng Tông nhất thời cười xùy một tiếng, nói thẳng:   

“Nếu như là bầy rắn giống lúc trước, có lẽ ta còn chấp nhận.”  

“Bất quá, vừa nãy lúc chúng ta đang chống lại Đằng Mạn hút máu, ngươi lại chỉ đứng một bên thờ ơ, vậy mà giờ đòi là chiến lợi phẩm của ngươi sao?”  

Nhìn thấy hai người bắt đầu tranh chấp, đám người Hoa Phong nhìn nhau, cũng không ai xen mồm vào. Bởi vì lời của tên đệ tử Mộc Sùng Tông kia quả là có chút đạo lý.  

Lâm Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, không thèm giải thích thêm, trực tiếp xoay người về hướng Hạch Tinh Huyết.  

Dựa vào cái vẻ tham lam hiện giờ của tên này, hắn biết dù có nói cái gì thì hắn ta cũng không quan tâm đâu.  

Nhưng, tên đệ tử Mộc Sùng Tông kia sao có chuyện cam tâm bỏ qua như vậy, lúc vòng qua Lâm lăng, bàn tay đồng thời cũng thò ra chụp Hạch Tinh Huyết.  
Bình Luận (0)
Comment